Thập niên 70: Quân thiếu mặt lạnh hàng đêm đều giặt ga giường. - 766

Cập nhật lúc: 2025-08-12 07:23:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Nhà họ Tần?"

Một cảm giác quen thuộc dấy lên trong lòng Ôn Ninh.

Vương Trí Minh xác nhận: “ , chủ chiếc xe đó là Tần Vọng, mới nhậm chức gia chủ nhà họ Tần. Nghe là con riêng của ông cụ Tần, bí mật nuôi dưỡng ở Nam Dương và gần đây mới đón về Mỹ để chính thức tiếp quản vị trí chủ gia tộc. Thế lực nhà họ Tần ở Mỹ lớn, sức ảnh hưởng sâu rộng trong cả cộng đồng Hoa lẫn da trắng, cô nhất đừng dễ dàng dây .”

Lòng Ôn Ninh thầm than, xong . Cô chỉ sắp dây , mà còn là dây ngay vị gia chủ.

Cô nhỏ giọng nhờ vả: “Anh Vương, tiện thể giúp tra thêm thông tin cá nhân của Tần Vọng ? Chẳng hạn như địa chỉ, điện thoại riêng các thứ…”

Vương Trí Minh tỏ tò mò: “Cô Ôn, tra gia chủ nhà họ Tần thế?”

Ôn Ninh giải thích: “Vì vẻ ngoài giống một bạn cũ của , chỉ xác nhận xem quen .”

Vương Trí Minh đáp: “Được , sẽ cố gắng tìm giúp cô tra. Nếu cô cập nhật tin tức về nhà họ Tần, cô cũng thể mua báo Người Hoa Nhật Báo để . Trên đó chắc chắn sẽ những hoạt động mới nhất của họ, các báo khác cũng .”

“Vâng, cảm ơn Vương.”

Ôn Ninh cúp máy, lập tức quần áo và cửa hàng tiện lợi gần căn hộ.

Nhìn thấy đủ loại báo chí kệ, cô mua tất cả những tờ báo liên quan đến thương mại. Tiện thể, cô đưa thêm tiền boa, nhờ bán hàng thu thập giúp cô tất cả các báo của Người Hoa Nhật Báo trong mấy tháng gần đây.

Nếu Tần Vọng mới về Mỹ vài tháng, chắc chắn tập đoàn Tần thị cũng ít động thái trong thời gian đó.

Có tiền boa, bán hàng dĩ nhiên vui vẻ theo. Anh bảo cô đợi một lát, gọi vài cuộc điện thoại. Rất nhanh, lấy tất cả báo của Người Hoa Nhật Báo trong ba tháng gần nhất từ đưa thư.

Ôn Ninh cảm ơn bán hàng, cầm chồng báo về nhà.

Về đến căn hộ, cô thậm chí còn kịp quần áo, vội vàng ôm chồng báo xuống ghế sô pha, bắt đầu lật xem từng tờ.

Vừa , cô thầm cảm thán. Nhà họ Tần quả hổ danh là gia tộc Hoa đầu. Hầu như mỗi báo của Người Hoa Nhật Báo đều dành dung lượng lớn để đăng tải hoạt động của các công ty con thuộc tập đoàn Tần thị, gần như biến tờ báo thành báo của riêng nhà họ Tần.

Điều đáng tiếc là báo bất kỳ tin tức hình ảnh nào về Tần Vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/766.html.]

Không thấy mặt chính diện của Tần Vọng, Ôn Ninh cũng dám chắc chắn liệu đối phương là Lục Tiến Dương . Suy cho cùng, đời nhiều khuôn mặt giống , và việc một góc nghiêng tương tự cũng là chuyện lạ. Hôm đó, cô cũng chỉ tình cờ thoáng thấy ở góc đường trong chớp mắt, nên thật thể khẳng định chắc chắn 100%.

Ôn Ninh quẳng chồng báo lên bàn , nhíu chặt mày… Không tìm thấy ảnh của Tần Vọng, còn một cách khác, đó là… gặp mặt Tần Vọng.

thế nào để gặp đây? Gia chủ nhà họ Tần một nhân vật đơn giản mà gặp là thể gặp.

!

Nếu trụ sở chính của tập đoàn Tần thị Phố Wall, Tần Vọng là gia chủ thì chắc chắn sẽ đến công ty, đúng ?!

Nghĩ đến đây, Ôn Ninh lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, phòng đồ chuẩn . Sau đó, cô rời khỏi căn hộ, thẳng đến Phố Wall.

Tòa nhà chọc trời cao ngất, ngước đến mỏi cổ cũng thấy đỉnh. Tường kính lạnh lẽo ánh mặt trời, từng lớp cửa sổ như vô vàn con mắt, lạnh nhạt xuống những con kiến bé nhỏ mặt đất.

Trong lòng Ôn Ninh dâng lên một sự kinh ngạc khó tả.

Ở cái thời đại , việc Tần thị thể sở hữu một tòa cao ốc văn phòng như thế Phố Wall chứng tỏ thực lực của họ khủng khiếp đến mức nào.

Nếu Tần Vọng thật sự là Lục Tiến Dương, thì sự chênh lệch giữa hai họ lúc chẳng khác nào tòa nhà chọc trời : cô đang ở tầng thấp nhất, còn Lục Tiến Dương thì ở tít mây.

Ôn Ninh vô thức nắm chặt gấu áo, tim đập nhanh hơn. Hít sâu một , cô theo dòng mặc vest, mang giày da cửa chính của tập đoàn Tần thị.

Văn phòng của Tổng tài ở tầng cao nhất.

May mắn là hiện tại quy định quẹt thẻ thang máy mới thể lên lầu, Ôn Ninh dễ dàng đến tầng cao nhất.

Vừa khỏi thang máy, đập mắt cô là một khu vực việc chung. Tuy nhiên, nhân viên ít, chỉ bốn . Ai cũng mặc trang phục công sở gọn gàng, trông chuyên nghiệp, giống như thư ký riêng của Tổng tài.

“Chào cô, gặp Tổng tài Tần.” Ôn Ninh cầm túi xách, lịch sự với một nữ nhân viên gần đó.

Nữ nhân viên dậy, nở nụ thiện, đồng thời tự nhiên lật xem cuốn sổ tay màu đen trong tay: “Thưa cô, xin hỏi cô hẹn ạ? Cô hẹn Tổng tài Tần lúc mấy giờ?”

 

Loading...