Một lúc , cô thư ký từ văn phòng Tần Vọng , lập tức về phía Bạch Tuyết, cung kính : “Xin Bạch tiểu thư, Tổng giám đốc Tần mời cô .”
Bạch Tuyết với tư thái của chiến thắng, đắc ý liếc Ôn Ninh, khóe môi nhếch lên một nụ châm biếm. Ngay đó, cô dậy, bước uyển chuyển đôi giày cao gót và rời .
Ôn Ninh về phía cô thư ký, trong mắt mang theo vài phần hồi hộp và chờ mong: “Vậy Tổng giám đốc Tần khi nào thì gặp ?”
Vẻ mặt cô thư ký đầy xin , khẽ lắc đầu: “Xin cô, Tổng giám đốc Tần bất kỳ liên hệ nào với Giáo sư Kiều Khắc.”
“Vậy cô tên cho ? Trước đó để mẩu giấy,” Ôn Ninh hồi hộp chằm chằm mặt cô thư ký, truy vấn.
Cô thư ký: “Dạ, nhắc qua, là cô Ôn, nhưng Tổng giám đốc Tần quen cô Ôn nào cả.”
Ánh mắt Ôn Ninh ngay lập tức ảm đạm , khóe môi khẽ trĩu xuống, vẻ mặt thất vọng.
Không quen ?
Chẳng lẽ thật sự là Lục Tiến Dương?
nếu Tần Vọng đang ở trong văn phòng, kiểu gì hôm nay cũng sẽ . Cô chỉ cần chờ ở đây, đợi , chỉ cần thoáng qua là thể xác nhận !
Ôn Ninh một nữa xuống ghế sofa ở phòng chờ, ánh mắt kiên định, dán chặt cửa văn phòng.
Cô thư ký thấy vẻ mặt cố chấp của cô, cũng lên tiếng đuổi .
Bên trong văn phòng.
Bạch Tuyết tự nhiên xuống ghế sofa, khép hờ hai chân một cách thanh lịch, thẳng vấn đề:
“Tần , hôm nay đến là để chuyện liên hôn. Chúng đều là thông minh, việc hai nhà liên hôn là vì cái gì, ai cũng hiểu rõ, như thì chi bằng thẳng các điều kiện. Tần thị lấn sân sang thị trường Đông Á. thể giúp Tần thị vững tại đó, đồng thời, tuyến đường vận tải đường biển ở Nam Mỹ của quý vị cho Bạch thị sử dụng.”
Tần Vọng bàn việc chiếc ghế da màu đen, ngả về , đan hai tay đặt ngực. Ánh mắt lạnh lùng: “Những điều kiện cô , vẻ như việc cưới cô cưới Bạch Linh chẳng gì khác biệt.”
Bạch Tuyết khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Sau đó cô lấy một tập tài liệu bằng giấy từ trong túi xách, đặt phịch xuống bàn:
“Đương nhiên là khác biệt. Bạch Linh chỉ là một kẻ giả mạo, con gái ruột của mommy . Đây là giấy chứng nhận xét nghiệm DNA của bệnh viện Saint Mary. Hiện tại mommy vẫn chuyện , cũng đang suy nghĩ xem khi nào thì cho nhà.”
“ quan tâm đến chuyện huyết thống của nhà họ Bạch,” Tần Vọng thậm chí còn thèm liếc tờ chứng nhận bàn. Anh nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt, chuyển đề tài, “Theo , nhà họ Bạch chỉ đầu tư một vài ngành nghề ở khu vực Đông Á, thể giúp Tần thị vững ở đó? Bạch tiểu thư vẻ quá .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/774.html.]
Bạch Tuyết xoay chiếc nhẫn đá ruby ngón tay, một cách khoa trương: “Tất cả những mối quan hệ chính phủ của các nước trong khu vực Đông Á đều trong tầm kiểm soát của . Nếu cần, thể giới thiệu bất cứ lúc nào.”
Tần Vọng vẫn đổi sắc mặt, khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy châm biếm: “Mối quan hệ là thứ vô hình, chỉ cần liên kết lợi ích thì bất cứ lúc nào cũng thể . một thắc mắc, thái độ của chính phủ Trung Quốc đối với vốn đầu tư nước ngoài vẫn rõ ràng, các đảng phái của nước N cũng thái độ đồng đều. Nghe giọng điệu của Bạch tiểu thư, cô chắc chắn rằng Tần thị thể thẳng tiến ở Đông Á.”
Bạch Tuyết: “Tần nếu còn nghi ngờ , chi bằng tối nay cùng tham gia một buổi tiệc. tin rằng khi buổi tiệc kết thúc, thắc mắc của sẽ giải đáp. Bây giờ thời gian cũng , chúng là . Tần thấy ?”
Tần Vọng dậy, cầm lấy chiếc áo vest vắt thành ghế.
Bạch Tuyết hiểu ý , khóe môi hiện lên một nụ chiến thắng. Cô dậy và bước theo .
Hai ngoài.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên tấm thảm mềm mại.
Trên sofa phòng chờ, Ôn Ninh vẫn luôn dán mắt hướng văn phòng. Khoảnh khắc cánh cửa mở , con ngươi cô đột nhiên co .
Bóng dáng cao ráo của đàn ông lọt mắt cô. Đôi mắt sắc lạnh, đôi môi mỏng, đường hàm sắc nét... Tất cả đều giống hệt Lục Tiến Dương!
Chỉ vết sẹo dài vắt ngang đuôi mắt cùng với một chút tàn nhẫn và khát m.á.u tạo nên một sự khác biệt rõ rệt so với Lục Tiến Dương trong ký ức.
Lục Tiến Dương thì thanh lãnh, khó tiếp cận, nhưng Tần Vọng toát một thứ khí chất nguy hiểm, như một con sói đói đang ẩn trong bóng tối, chực chờ nuốt chửng bất cứ ai. Lạnh lùng và khát máu.
mặc kệ thế nào, Ôn Ninh khẳng định chắc chắn chính là Lục Tiến Dương!
Lục Tiến Dương chết! Thật sự chết!
Trái tim Ôn Ninh đột nhiên run rẩy, đập thình thịch như trống, thở cũng trở nên dồn dập. Cô chớp mắt chằm chằm Tần Vọng, sợ sẽ biến mất ngay lập tức.
Ánh mắt Tần Vọng và Ôn Ninh chạm giữa trung. Trong khoảnh khắc đó, một tia cảm xúc phức tạp và khó đoán lướt qua sâu trong đáy mắt . Có lẽ là kinh ngạc, là nhớ nhung, là đau lòng, là yêu thương... chỉ trong nháy mắt, tia cảm xúc đó che giấu một cách hảo, trở vẻ lạnh nhạt như mặt hồ sâu.
Tần Vọng bước chân dài, định rời .
Đôi tay Ôn Ninh khẽ run rẩy, níu chặt lấy cổ tay áo sơ mi của . Đôi mắt hạnh ngấn nước , “Tần thể nán chuyện một lát ?”
Dù đang bàng hoàng, nhưng cô vẫn giữ chút lí trí. Lục Tiến Dương xuất hiện với phận Tần Vọng, chắc chắn là mục đích. Vì , mặt Bạch Tuyết, cô vẫn xưng hô là “Tần ”.
Không đợi Tần Vọng mở lời, trong mắt Bạch Tuyết hiện lên vẻ lạnh lẽo. Gần như cùng lúc với khi Ôn Ninh lên tiếng, cô nghiêng qua, khoác tay cánh tay Tần Vọng, áp sát . Cô cố tình ghé sát đầu tai , nhẹ giọng : “Tần , đến buổi tiệc trễ thì .”
Vẻ mặt cô quyến rũ, nhưng ánh mắt về phía Ôn Ninh đầy vẻ khiêu khích.