Cú đ.ấ.m của Hoắc Anh Kiêu dùng hết mười phần sức lực, nắm tay cuốn theo tiếng gió sắc bén, nhắm thẳng mặt Tần Vọng.
Tần Vọng kịp trở tay, cú đ.ấ.m giáng trúng. Cả loạng choạng lùi vài bước, khóe miệng lập tức rỉ một vệt máu.
Anh đưa tay quệt vệt máu, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh băng, chằm chằm Hoắc Anh Kiêu.
Hoắc Anh Kiêu che chắn mặt Ôn Ninh, khóe môi nhếch lên nụ mỉa mai: “Tổng giám đốc Tần, đêm hôm ở với vị hôn thê của , chạy đến chỗ trợ lý của , là ý gì?”
“Đây là chuyện của và cô , đến lượt xen .” Tần Vọng lạnh lùng Hoắc Anh Kiêu, đó ánh mắt lướt qua vai , dừng Ôn Ninh, đáy mắt thoáng hiện một tia mong đợi.
“ và Tổng giám đốc Tần gì để cả, lời rõ ràng .” Ôn Ninh lạnh nhạt phủ nhận. Ánh mắt chán ghét và xa cách của cô khiến tim Tần Vọng chợt nhói đau. Các ngón tay buông thõng bên siết chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Hoắc Anh Kiêu khẩy một tiếng, ngước mắt Tần Vọng. Đôi mắt đào hoa vốn thường giờ đây tràn ngập sự khiêu khích: “Nghe thấy Tổng giám đốc Tần? Tránh xa của một chút, nếu …”
Anh bóp bóp các ngón tay, đốt ngón tay phát tiếng “rắc rắc”. Giọng cợt nhả, nhưng mang theo một lời đe dọa thể xem thường.
“ , đến lượt xen !” Tần Vọng nghiến răng nghiến lợi, hai tròng mắt bốc lên lửa giận. Anh vung nắm đ.ấ.m mạnh mẽ về phía mặt Hoắc Anh Kiêu.
Hoắc Anh Kiêu nghiêng né tránh. Nắm đ.ấ.m sượt qua tai , mang theo một làn gió sắc. Anh lạnh một tiếng, chút yếu thế giơ nắm đ.ấ.m lên nghênh chiến.
Không khí ngập tràn tiếng va chạm “thùm thụp” của nắm đấm.
Động tác của hai nhanh tàn bạo, quyền phong gào thét, mỗi chiêu đều nhắm thẳng chỗ hiểm của đối phương.
Tần Vọng tấn công sắc bén và tàn nhẫn, mỗi cú đ.ấ.m đều chứa đựng cơn giận nén bấy lâu nay.
Hoắc Anh Kiêu khóe môi vẫn treo một nụ hời hợt như đang chơi đùa, nhưng chiêu thức hề kém cạnh.
“Đừng đánh! Dừng tay!” Ôn Ninh lạnh giọng quát lớn, nhưng hai đàn ông đang đánh kịch liệt, chẳng ai chịu dừng .
Ôn Ninh nhíu mày, cảm thấy mệt mỏi.
Thích đánh thì cứ đánh , cô nghĩ, về ngủ lấy nhan sắc mới . Cô nhấc chân về nhà, lười quan tâm đến nữa.
Thấy cô bỏ , lòng Tần Vọng đột nhiên chùng xuống. Anh đẩy Hoắc Anh Kiêu đuổi theo.
Hoắc Anh Kiêu thấy liền túm chặt cổ áo , giọng đầy giận dữ: “Cô gặp , ?”
“ chuyện giữa và cô , đến lượt quản!” Tần Vọng đột nhiên , một cú đ.ấ.m giáng mạnh mặt Hoắc Anh Kiêu. Hoắc Anh Kiêu kịp phòng , cặp kính mũi cú đ.ấ.m cho vỡ nát. Gọng kính móp, mắc mặt, trông vẻ khá chật vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/783.html.]
Anh đưa tay tháo kính xuống, quệt quệt khóe môi. Nụ hời hợt biến mất, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác: “Cậu chết!”
Anh siết chặt nắm đấm, lao về phía Tần Vọng, động tác nhanh gọn và sắc bén như một con dã thú chọc giận.
Tần Vọng nghiêng tránh thoát, vung chân đá ngang nhắm bụng Hoắc Anh Kiêu. Cú đá mà trúng, Hoắc Anh Kiêu gãy ba cái xương sườn thì cũng gãy hai. đúng lúc đó, Ôn Ninh đột nhiên lên tiếng: “Tần Vọng! Đừng thương!”
Cú đá của Tần Vọng dừng giữa trung, cứng đờ rút chân về. Anh lạnh lùng chằm chằm Hoắc Anh Kiêu, đáy mắt như châm một ngọn lửa đen tối, nén đầy nguy hiểm.
Hoắc Anh Kiêu thở dốc, như chợt hiểu điều gì, cả suy yếu tựa tường: “Ninh Ninh… khụ khụ khụ…”
Ôn Ninh lo lắng Hoắc Anh Kiêu, trong lòng dâng lên cảm giác tội . Cô bước đến đỡ : “Anh Kiêu, chứ?”
“Anh… khụ khụ khụ… .”
Ôn Ninh vẻ mặt bầm dập của , đau lòng : “Để em giúp bôi thuốc.”
Cô dìu Hoắc Anh Kiêu, cẩn thận tránh những vết thương , dẫn nhà.
Hoắc Anh Kiêu nửa tựa cô, thở dồn dập. Khóe miệng vẫn còn vương vệt máu, nhưng vẫn quên đầu liếc Tần Vọng, ánh mắt đầy rẫy sự khiêu khích và đắc ý.
“Rầm!”
Cánh cửa đóng sập , ngăn cách Tần Vọng bên ngoài.
Tần Vọng tại chỗ, ánh mắt chằm chằm cánh cửa đóng kín. Trái tim như thứ gì đó xé toạc . Đột nhiên, yết hầu thắt , hé môi , phụt một ngụm máu.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa trong khoang miệng.
...
Ôn Ninh ngờ nhận điện thoại của Bạch Thắng Thiên ngày hôm .
“Có chuyện gì?” Giọng Ôn Ninh lạnh nhạt.
Thái độ của Bạch Thắng Thiên cung kính lấy lòng: “Ôn tiểu thư, cô là con gái ruột của phu nhân nhà , coi như là bố dượng của cô. Trước đây lời , xin cô.”
Ôn Ninh: “Còn việc gì nữa ?”
Bạch Thắng Thiên : “Ôn tiểu thư, cô nhận Bạch gia.”