Được Ôn Ninh khen, Lục Diệu sướng đến mức vểnh đuôi lên trời. Mọi khen nhiều đến cũng bằng một câu khẳng định của Ôn Ninh. Cậu thao thao bất tuyệt, kể hết những chuyện lớn nhỏ trong công việc mấy năm nay.
Lúc , Ôn Ninh mới Lục Diệu chỉ quản lý việc kinh doanh sách tham khảo và văn phòng phẩm mà cô giao cho , mà còn tự mở một trường bồi dưỡng, chuyên dạy thêm cho học sinh cấp hai, cấp ba.
Tài liệu dạy học trong trường đương nhiên là do nhà xuất bản của gia đình in ấn, còn văn phòng phẩm thì do xưởng của nhà sản xuất.
Giáo viên là các sinh viên đại học. Hầu hết họ cảnh khó khăn, thêm để kiếm học phí. Trường bồi dưỡng Ninh Diệu tạo một nơi để họ việc.
Trường bồi dưỡng Ninh Diệu chỉ giúp những học sinh thành tích tiến bộ, mà còn giúp các sinh viên khó khăn thêm thu nhập. Có thể là một công đôi việc.
Chuyện còn lên báo, Bộ Giáo dục điểm tên khen ngợi.
“Giỏi lắm, lão nhị, em tài kinh doanh!” Ôn Ninh ngay lúc cô nhầm, Lục Diệu chính là tố chất kinh doanh.
Lục Diệu khiêm tốn : “Vẫn là chị dâu bồi dưỡng thôi. Nếu chị dẫn em nghề, giờ em chừng ở xưởng nào , ngôi sáng chói của thương trường tương lai chôn vùi mất!”
Ôn Ninh bật ngừng vẻ mặt khoa trương và cử chỉ của . Lục Diệu cứ như một chú cún lớn chủ nhân vuốt ve, thỏa mãn nheo mắt , thoải mái vô cùng.
“À chị dâu, mấy năm nay ở nước ngoài chị kinh doanh ? Kể cho em với!”
Ôn Ninh đương nhiên kể hết, giấu giếm gì, kể những việc kinh doanh mà cô gây dựng ở nước ngoài. Hai tiếp tục trao đổi kinh nghiệm.
“À, chị dâu , mấy bạn cùng phòng đại học của chị đang dạy học ở trường em đấy. Giờ họ là nhân viên chính thức chứ thêm nữa.”
“Em Thành Tiểu Cầm, Khâu Hà và Đường Vũ ?”
“ ạ! Ban đầu họ chỉ thêm thôi, họ thấy công việc tiền đồ hơn, thu nhập cũng nhiều hơn so với khi phân về đơn vị, nên họ quyết định ở luôn. Họ coi là những nhân viên nòng cốt, cũng là vì nể mặt chị dâu nên mới tình nguyện theo em .”
“Tốt quá”, Ôn Ninh gật đầu. Mấy bạn cùng phòng ngày đều chân thành. “Hôm nào chị đến trường em xem thử, tiện thể ôn chuyện xưa với họ.”
“Vâng ạ! Lúc nào chị đến cũng ! Em luôn hoan nghênh chị đến chỉ đạo!”
“Hôm nào , chị tìm thời gian cùng với em. À đúng , về nhà còn một bất ngờ cho em đấy.” Ôn Ninh nhớ đến bé Niệm An, cố tình lấp lửng.
Lục Diệu tò mò ngừng: “Bất ngờ gì ạ? Chị dâu cho em , em ngay bây giờ!”
“Bây giờ , thì còn là bất ngờ nữa!”
Hai trò chuyện say sưa, cứ như những bạn lâu ngày gặp, vô tình quên mất Lục Tiến Dương bên cạnh.
Thế là, đang chuyện, cả hai cùng cảm thấy trời càng lúc càng lạnh thế nhỉ? Rõ ràng mặt trời vẫn còn cao mà!
Hai đồng thời xoa xoa cánh tay, theo bản năng về phía nơi phát luồng khí lạnh. Vừa , Lục Diệu đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị của trai.
Lục Diệu hiểu rõ tính cách của cả. Vừa thấy vẻ mặt đó, khóe môi mím , đường cằm sắc lẹm.
Xong đời !
Hũ giấm chua đổ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/811.html.]
Chắc chắn là thấy và chị dâu chuyện vui vẻ nên vui!
Lục Diệu lập tức lấy lòng, nở nụ tươi rói với cả: “Anh! Anh nắm tay chị dâu dạo ! Em mua cơm đây!”
Nói xong, biến mất, nhanh như chớp chạy tiệm cơm quốc doanh.
Ôn Ninh cũng nhận vấn đề, chờ Lục Diệu , cô lập tức tung tuyệt chiêu, nắm lấy tay áo Lục Tiến Dương nũng nịu: “Chồng ơi, chúng dạo công viên nhỏ đằng ? Hồi xưa còn yêu , thích dẫn em công viên lắm mà. Mình thăm chốn xưa một chút nhé, tiện thể ôn …”
Câu cô cố tình bỏ lửng, chớp chớp mắt với Lục Tiến Dương.
Ôn cái gì, Lục Tiến Dương hiểu quá rõ.
Hai ít chuyện “hoang đường” trong công viên nhỏ đó. Nghe , mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng chân chủ động dẫn Ôn Ninh về phía công viên.
Hai ôn kỷ niệm, đến khu rừng nhỏ phía công viên.
Giờ , cây cối vẫn xanh sum suê, tùy tiện một cây lớn cũng to đến mức hai ôm xuể. Bóng cây loang lổ, ánh mặt trời xuyên qua từng lớp lá cây, rải những đốm sáng nhỏ li ti xuống mặt đất.
Làn gió cuối hè mang theo hương thơm của cỏ cây, nhẹ nhàng mơn man gương mặt Ôn Ninh, vài sợi tóc của cô bay bay.
Lục Tiến Dương luồn ngón tay qua mái tóc dài của cô, ôm trọn cô giữa n.g.ự.c và cây.
“Em còn nhớ đầu chúng gì ở đây ?”
Giọng Lục Tiến Dương trầm thấp, mang theo vài phần nguy hiểm.
Vành tai Ôn Ninh nóng lên, cô đương nhiên nhớ. Đó là lâu khi họ xác định quan hệ, Lục Tiến Dương dẫn cô đến công viên dạo. Đến khu rừng yên tĩnh , đột nhiên kéo cô cái cây lớn , đè cô đó và hôn lấy hôn để.
“Hồi đó hư lắm,” Ôn Ninh khẽ, đầu ngón tay chọc chọc n.g.ự.c . “Nhìn thì lạnh lùng thế thôi, chứ khi hôn thì như mãnh thú, cứ như nuốt chửng em . Lưỡi em cũng mút đến tê dại luôn.”
Ánh mắt Lục Tiến Dương tối sầm , ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, tựa như đang xoa nắn một cánh hoa ướt át.
Ôn Ninh khẽ “ừm” một tiếng, hé môi, chiếc lưỡi hồng l.i.ế.m nhẹ cánh môi. Thái dương Lục Tiến Dương giật giật, đôi môi mỏng nóng vội đè xuống.
Anh chiếm lấy từng thở của cô một cách đầy bá đạo.
Ôn Ninh nhắm mắt , vòng tay qua cổ , nhiệt tình đáp nụ hôn. Lục Tiến Dương một tay chống cây, tay ôm chặt eo cô, ấn cô sát . Ôn Ninh cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của xuyên qua lồng n.g.ự.c truyền đến, dần dần đồng bộ với nhịp tim dồn dập của cô…
Một nụ hôn thật dài kết thúc, cả hai đều thở hồng hộc.
Đáy mắt Ôn Ninh phủ một lớp nước, đôi mắt long lanh đầy mơ màng.
Thái dương Lục Tiến Dương giật thon thót, tiếng thở dốc trầm thấp mà dồn nén. Nhìn cô thế , thật sự …
“Anh cả! Chị dâu!”
“Cuối cùng cũng tìm thấy hai !”
Lục Diệu xách theo một bọc lớn hộp cơm, từ nhảy đầy phấn khích!