Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 464: Gánh Vác Trọng Trách

Cập nhật lúc: 2025-11-13 06:21:18
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tổng cộng tám đội tham gia thi đấu, mỗi đội chín . Tống Vân ở đội ba, xếp ở vị trí khá phía trong đội ngũ. Cô đeo ba lô, bước thong thả theo sát đoàn .

Lúc đầu, tất cả đều chen chúc thành một đám, thể lực ai nấy đều .

Nửa giờ , đội hình dày đặc dần bắt đầu thưa thớt, thể lực suy giảm, bước chân chậm .

vẫn duy trì tốc độ đều đều tiến lên phía .

Lại thêm nửa giờ nữa, cách giữa với càng lúc càng kéo dài, tụt phía đến mức đầu cũng thấy , vẫn giữ nguyên tốc độ như lúc ban đầu.

Sau một tiếng đồng hồ mà vẫn thể duy trì tốc độ ban đầu, chỉ đếm đầu ngón tay. Dẫn đầu là Tề Mặc Nam, sát nút phía là Mân Hồng Kỳ, tiếp theo là Khúc Mãn Thương, phía Khúc Mãn Thương là đội trưởng đội một, Trịnh Hữu Vi, cuối cùng là Tống Vân.

Chỉ vỏn vẹn năm , dẫn tất cả những phía một xa.

Dương Tứ Mao, vốn đó luôn bám sát Khúc Mãn Thương, thì sớm bỏ rơi nơi nào.

Trong năm họ, Tề Mặc Nam dẫn đầu chỉ chút mồ hôi nhẹ trán, thở vẫn tương đối đều đặn. Còn Mân Hồng Kỳ thì trán đẫm mồ hôi, thở loạn, bước chân cũng còn thong thả như .

Nhìn Khúc Mãn Thương, thở hổn hển rõ rệt, theo khó nhọc.

Tình hình của Trịnh Hữu Vi cũng tương tự Khúc Mãn Thương, bước chân trở nên vô cùng nặng nề.

Nhìn Tống Vân ở cuối, vẫn là dáng vẻ ban đầu, nhàn nhã thong dong, bước chân thật nhẹ nhàng.

Khúc Mãn Thương phía phía bao nhiêu đang theo, thật sự là thời gian cũng chẳng sức đầu , chỉ c.ắ.n răng theo sát bước chân phía . Hắn thua, thứ năm trong Đại hội Thi đấu Toàn quân, hai phía quen , rõ ràng là đạt thứ hạng cao hơn trong Đại hội Thi đấu Toàn quân, tuyệt đối thể thua họ.

Trịnh Hữu Vi thật sự chịu nổi nữa, nhưng tách khỏi nhóm dẫn đầu, bèn lớn tiếng đề nghị: "Đi lâu như , chúng nghỉ một chút xuất phát tiếp ."

Khúc Mãn Thương lập tức đồng ý: "Được thôi, quãng đường còn một nửa, thể nào một mạch tới nơi , chúng nghỉ tại đây ."

Khúc Mãn Thương dừng , Trịnh Hữu Vi cũng dừng , nhưng Tề Mặc Nam và Mân Hồng Kỳ phía dừng, vẫn giữ nguyên tốc độ tiến lên.

Và lúc , Tống Vân vượt qua mặt hai họ, vị trí thứ ba.

Khúc Mãn Thương trợn mắt, thể tin nổi.

Nữ đồng chí , ở đây? Chẳng lẽ cô cứ theo sát phía ?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cách giữa họ lập tức kéo dài hơn mười mét.

Trịnh Hữu Vi sốt ruột, kịp nghỉ ngơi nữa, vội vác ba lô lên lưng, đuổi theo phía .

Khúc Mãn Thương nghĩ đến vụ cá cược với Tề Mặc Nam, cảm thấy lạnh gáy, vội vàng vác ba lô lên, nhanh chóng đuổi theo.

Bản hai mệt mỏi, nghỉ đuổi khiến thở càng thêm hỗn loạn. Dù tạm thời đuổi kịp, cũng thể giữ tốc độ, nhanh kéo giãn cách.

Lại nửa giờ trôi qua, Khúc Mãn Thương và Trịnh Hữu Vi thấy bóng dáng nữa, ba phía bỏ rơi.

Còn Mân Hồng Kỳ, vốn luôn phía , lúc cũng rơi xuống vị trí thứ ba. Anh kinh ngạc bước chân vẫn vững vàng, thậm chí là nhẹ nhàng của Tống Vân, nghĩ đến đôi chân đau mỏi, nặng nề của .

Làm ?

Một cô gái trông mảnh mai yếu đuối như , thế nào mà thể vác mấy chục cân hành quân núi khó như thế mà vẫn giữ bước chân thong thả?

Tề Mặc Nam dừng bước, lấy bình nước uống, sang với Tống Vân phía : "Thời gian hiệu lực cho giải thưởng cá nhân chỉ còn nửa tiếng nữa là hết, cách địa điểm nhiệm vụ một dặm, chúng tăng tốc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-464-ganh-vac-trong-trach.html.]

Tống Vân gật đầu, cũng uống một ngụm nước, đầu về phía Mân Hồng Kỳ đang cách họ vài mét, hướng về phía Mân Hồng Kỳ : "Để em mang ba lô giúp , như đội chúng sẽ hai đạt giải cá nhân, điểm tích lũy cho đội thể tăng thêm một điểm."

Mân Hồng Kỳ tưởng nhầm: "Hả? Cô gì cơ?"

Tề Mặc Nam cất bình nước, thẳng đến chỗ Mân Hồng Kỳ, giật ba lô lưng xuống xách tay: "Đi nhanh , thời gian còn nhiều."

Tề Mặc Nam đeo ba lô của lưng, tay còn xách thêm một cái, nhưng ảnh hưởng đến tốc độ của . Anh vẫn ở vị trí đầu tiên, một tay xách ba lô, một tay cầm d.a.o rựa c.h.é.m những bụi gai chắn đường.

Cứ mười phút một , Tống Vân sẽ nhận ba lô của Mân Hồng Kỳ từ tay Tề Mặc Nam, hai phiên xách, bước chân từng chậm , luôn duy trì tốc độ.

Dù Mân Hồng Kỳ đần độn đến mấy, lúc cũng nhận , cuộc thi như thế đối với Tề Mặc Nam và Tống Vân mà , chẳng khác gì trò chơi, chút khó khăn nào.

Họ căn bản dùng hết sức, nếu họ dốc lực, e rằng sớm tới đích từ lâu.

Tề Mặc Nam bản lĩnh như , thấy kỳ lạ, xét cho cùng danh tiếng của Tề Mặc Nam từ lâu.

Tống Vân, một nữ đồng chí, là quân y, vì b.ắ.n s.ú.n.g chuẩn mới đặc cách nhập đội đặc nhiệm, thể lực của cô cũng như ?

Mân Hồng Kỳ còn vác ba lô nặng lưng, bước chân tự nhiên trở nên nhanh nhẹn, còn tụt phía .

Chỉ còn năm phút cuối cùng, họ khỏi rừng núi, tới đích.

Tề Mặc Nam vốn định lùi một bước, để Tống Vân vị trí đầu tiên, nhưng Tống Vân đẩy mạnh một cái, trực tiếp lao tới vạch đích, trở thành thứ nhất.

Tống Vân thứ hai, Mân Hồng Kỳ thứ ba.

Sau khi đăng ký thành tích, ba sang một bên nghỉ ngơi.

Tống Vân cảm thấy mệt mỏi là mấy, chỉ nghỉ vài phút dậy, với Tề Mặc Nam: "Chờ tất cả trở về đội chắc còn lâu, em thấy đằng con suối nhỏ, em qua đó kiếm chút gì ăn."

Buổi chiều còn trận đấu công thủ đồng đội, bữa trưa của họ chỉ chút bánh quy nén và chút thịt bò khô khó nhai, cô ăn chút gì đó nóng hổi.

Tề Mặc Nam dậy: "Được, mượn cái nồi nhỏ."

Mân Hồng Kỳ cũng dậy: "Cùng , đắp bếp."

Tống Vân gật đầu: "Được, đắp bếp, em nhặt củi, tiện thể xem con thú gì ."

Ba báo với chỉ huy một tiếng, khi cho phép, liền đến bên con suối nhỏ cách đó trăm mét.

Tống Vân vòng quanh rừng, vận khí khá , săn hai con gà rừng đang đ.á.n.h , nhặt một ổ trứng gà rừng.

Vân Vũ

Tề Mặc Nam đang rửa sa khương và hành rừng phát hiện bên suối, thấy Tống Vân mang con mồi về, vội chạy lên đón lấy: "Để xử lý, em nghỉ một chút ."

Tống Vân nào chịu yên, thấy Mân Hồng Kỳ đắp xong bếp, nhặt xong củi, cô liền lấy một cành cây dùng d.a.o vót thành que, lát nữa xiên thịt gà nướng ăn.

Để thịt chín nhanh hơn, cũng để tiện chia ăn, Tống Vân cắt hai con gà rừng thành từng miếng nhỏ, dùng que vót xiên thành từng xiên đem nướng.

Trong nồi đun nước, bẻ vụn bánh quy nén bỏ nấu thành cháo, coi như cháo đặc uống, dù cũng hơn là ăn khô.

Khi thịt gà rừng nướng tỏa mùi thơm, các thành viên trong đội cũng lượt tới đích. Mọi đều mệt phờ cả , tùy tiện tìm một gốc cây vật xuống, động đậy chút nào, ngay cả sức để nhai bánh quy nén cũng .

hít hít mũi: "Mùi gì thế? Thơm quá."

 

Loading...