Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 503: Đồng Chí
Cập nhật lúc: 2025-11-13 12:14:37
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến khi nhân viên chăm sóc mặc xong đồ bệnh nhân cho bệnh, Tống Vân cuối cùng cũng rõ khuôn mặt của bệnh nhân. Đó là một khuôn mặt gầy, tuổi chừng bốn mươi, cả hai bên má trái đều sẹo, trông giống như vết roi, vết sẹo quá rõ ràng, nhưng nếu kỹ thì thể nhận .
"Vất vả ." Tống Vân cảm ơn nhân viên chăm sóc.
Nhân viên chăm sóc vẫy tay, "Không , nhận phí gấp ba , đáng lắm."
Tống Vân một nữa cảm khái sự chu đáo tỉ mỉ của quản gia Bạch, trách ông thể liên tục quản gia trong trang viên, quả thật năng lực xuất chúng.
Nhân viên chăm sóc và y tá cùng đưa bệnh nhân lên giường bệnh, treo dịch truyền dinh dưỡng lên, ba đó im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Trường Chinh đóng cửa phòng , đảo mắt quanh phòng bệnh, so với phòng bệnh thông thường lúc nãy còn lớn hơn, nhưng chỉ một giường bệnh, gian còn đặt bộ sofa, tủ lạnh nhỏ, bàn , và còn nhà vệ sinh riêng.
Tống Vân đến xuống ghế bên cạnh giường bệnh, tiên bắt mạch cho bệnh nhân.
Bệnh nhân đang trong tình trạng suy dinh dưỡng và suy nhược cực độ, trách đột nhiên ngất , trách truyền dịch dinh dưỡng.
Về bệnh tật thì gì, chỉ là thấy xương chân của dáng cong bình thường, giờ kiểm tra kỹ thì phát hiện xương ống chân đang trong tình trạng lệch vị trí, lẽ là đây gãy nhưng chữa trị, nên lành một cách lệch lạc, vì hiện giờ vẫn là một què.
Không là phận gì, phạm gì, chịu nhiều cực hình phi nhân tính đến .
"Để em đ.á.n.h thức dậy , hỏi rõ tình hình tính tiếp." Tống Vân với Hạ Trường Chinh.
Hạ Trường Chinh gật đầu, "Được."
Vân Vũ
Tống Vân lấy túi châm cứu, châm cho đàn ông hai mũi.
Người đàn ông nhanh mở mắt, khi tầm mắt tập trung, tiên thấy Tống Vân, sắc mặt chút ngơ ngác, phản ứng gì, nhưng khi thấy Hạ Trường Chinh, đột nhiên trở nên kích động, vật lộn dậy, há miệng , nhưng thành lời, chỉ thể phát chút âm thanh kỳ quặc.
Lúc y tá bước đưa báo cáo, Hạ Trường Chinh nhận lấy trực tiếp đưa cho Tống Vân.
Tống Vân liếc nội dung báo cáo kiểm tra, trong đó một mục là báo cáo về dây thanh quản tổn thương nghiêm trọng.
Không trách thành tiếng.
Tống Vân thấy ánh mắt đàn ông rời Hạ Trường Chinh, nghi hoặc hỏi: "Anh quen ?"
Hạ Trường Chinh lắc đầu, "Không thể nào chứ, đây từng đến Hương Cảng, với khuôn mặt của , thực sự chút ấn tượng nào."
Người đàn ông sốt ruột, biểu đạt điều gì đó, nhưng , nóng mặt đỏ tai, tay run run.
Tống Vân đột nhiên hỏi: "Anh chữ ?"
Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
Tống Vân : "Không , để hỏi, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là ."
Người đàn ông gật đầu.
Tống Vân chỉ Hạ Trường Chinh, "Anh quen ?"
Người đàn ông lắc đầu.
trong mắt sốt ruột, biểu đạt điều gì đó nhưng thể diễn đạt .
Tống Vân hỏi: "Anh thấy quen, trông giống quen ?"
Người đàn ông gật đầu, gật đầu điên cuồng.
Tống Vân về phía Hạ Trường Chinh, "Cậu giống bố ?"
Hạ Trường Chinh lờ mờ hiểu , đó lắc đầu, " và bố giống , nhưng và cả thì khá giống."
"Anh cả tên là gì?" Tống Vân hỏi.
Hạ Trường Chinh về phía đàn ông, "Anh cả tên là Hạ Trường Giang, quen ?"
Người đàn ông dùng sức gật đầu, trong mắt lấp lánh nước mắt.
Thần sắc của Hạ Trường Chinh đột nhiên trở nên vô cùng kích động, xông lên phía hỏi gấp: "Anh cả , ... còn sống?"
Người đàn ông gật đầu, lắc đầu.
"Ý là ?" Hạ Trường Chinh sốt ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-503-dong-chi.html.]
Tống Vân hỏi: "Lúc các chia tay, còn sống, đó thì nữa, ý là ?"
Người đàn ông dùng sức gật đầu, ánh mắt sốt ruột, mang theo sự cầu khẩn, dường như đang cầu xin họ cứu .
"Là chuyện khi nào? Anh và cả chia tay khi nào?" Hạ Trường Chinh hỏi.
Người đàn ông đưa tay , dùng ngón tay để biểu đạt, tiếc rằng các ngón tay của đều tàn phế, căn bản thể biểu đạt .
Tống Vân hỏi: "Một năm?"
Người đàn ông lắc đầu.
"Hai năm?"
Người đàn ông lắc đầu.
"Ba năm?"
Người đàn ông vẫn lắc đầu.
Hạ Trường Chinh lên tiếng, "Bảy năm?"
Người đàn ông gật đầu, nước mắt như mưa.
Bảy năm , sống sống, c.h.ế.t c.h.ế.t, vật vờ chịu đựng bảy năm.
Hạ Trường Chinh lẩm bẩm, "Bảy năm , cả trong khi thực hiện nhiệm vụ bí mật mất tích, cùng mất tích với , mười một ."
Tống Vân trong lòng hiểu , là kẻ do ai sắp đặt để hại , chỉ là trùng hợp thôi, thấy Hạ Trường Chinh, nhất thời kích động xông tới, kết quả là vì dây thanh quản tổn thương , thêm cơ thể suy nhược do suy dinh dưỡng lâu ngày, vì kích động quá nên ngất .
Có kẻ thích gây chuyện tưởng rằng họ ỷ thế ức hiếp, nên báo cảnh sát, ước chừng nhanh sẽ thả .
Quả nhiên, đợi lâu, luật sư đưa đến bệnh viện.
Bạch Thanh Phong thần sắc bình thường, y phục vẫn chỉnh tề, ngay cả một sợi tóc cũng rối, rõ ràng ở đồn cảnh sát cũng đối đãi ưu ái.
"Cậu , chỉ là đến một lúc thôi." Bạch Thanh Phong về phía giường bệnh, thấy bệnh nhân tỉnh, liền hỏi: "Bác sĩ ? Sao đột nhiên ngất ?"
Có ngoài ở đó, Tống Vân những chuyện nên , chỉ là do cơ thể suy nhược, suy dinh dưỡng lâu ngày, tình cờ lúc đó liền ngất .
Bạch Thanh Phong khổ, "Thôi, coi như mỗi ngày một việc thiện."
Sau khi luật sư rời , Hạ Trường Chinh đóng cửa phòng , Tống Vân mới sự thật.
"Cái gì? Là đồng chí trong nước?"
" , chỉ là hiện giờ vẫn thể xác nhận phận, dây thanh quản của tổn thương, lẽ là do khác bắt uống thuốc, đầu độc cho câm , đầy vết sẹo, là ngay do tra tấn dã man để ."
Hạ Trường Chinh nắm chặt tay, n.g.ự.c dâng trào dữ dội, dám nghĩ bảy năm cả trải qua những gì, cũng dám nghĩ hiện giờ còn sống .
Lúc Tống Vân bắt đầu hỏi, "Tại bọn họ g.i.ế.c ? Biến thành thế , mỗi ngày sống bằng c.h.ế.t, lấy đó trò tiêu khiển?"
Người đàn ông lắc đầu, miệng há biểu đạt, thành lời, đưa tay hiệu thể diễn đạt ý, sốt ruột đến toát mồ hôi.
Bạch Thanh Phong , " đại khái tại ."
Hạ Trường Chinh về phía Bạch Thanh Phong, "Tại ?"
Bạch Thanh Phong , "Vừa ở đồn cảnh sát, một cảnh sát trưởng quen với , những ăn xin đều khống chế, do , mỗi ngày ở các ngõ hẻm lớn nhỏ của Hương Cảng gây sự, chỉ cần dân họ quấy rối động tay một chút, khiến ăn xin ngất hoặc thương, lập tức sẽ của bọn họ xuất hiện yêu cầu bồi thường, dùng cách đó để kiếm tiền, và họ xuất hiện ở nơi nào, đều là do điều khiển, hôm nay gặp ở ngoài tòa nhà, cũng là trùng hợp, mục tiêu của lẽ là , chỉ là lúc đó thấy đồng chí Hạ, nên mới mất kiểm soát xông tới."
Tống Vân chợt hiểu, "Những kẻ đó dễ chơi, nên xuất hiện, cảnh sát đưa đến đồn, kỳ thực cũng là một sự bảo vệ khác."
" ." Bạch Thanh Phong gật đầu.
Trong mắt Hạ Trường Chinh bùng lên ngọn lửa hy vọng, phấn khởi , "Nói như , cả cũng thể vẫn c.h.ế.t, cũng bọn chúng biến thành thế , ở một góc nào đó trong thành phố?"
Tống Vân gật đầu, "Có khả năng lắm."
Hạ Trường Chinh hướng về đàn ông giường bệnh hỏi: "Mấy năm nay gặp cả ?"