Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 511: Chung Quốc Thịnh

Cập nhật lúc: 2025-11-13 12:14:45
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dường như là nhớ những năm tháng gặp , mắt đàn ông dần dần đỏ lên, thể cũng kiềm chế run rẩy, "Tên ác quỷ Yamamoto đó, tàn sát lão sư, thậm chí còn bán mạng cho ."

Nghĩ đến lão sư sát hại dã man, đàn ông rơi nước mắt. Thuở nhỏ mất song , chính là lão sư thấy đáng thương mới đón về bên cạnh, che chở nuôi nấng khôn lớn, dạy dỗ nên , đưa đến trường học nhất. Năm đó tình thế đổi khôn lường, con đường xuất ngoại của lão sư cũng vô cùng gian nan, để mang theo , lão sư gần như tiêu tan hết gia tài, dành cho tất cả những gì thể. Trước khi sát hại, lão sư dặn dò , bảo nghĩ cách sống sót, giao tài liệu cho Hoa Quốc, tuyệt đối rơi tay lũ quỷ tử.

Anh luôn khắc ghi lời dặn dò của lão sư, cũng từng phụ sự tín nhiệm và ủy thác của lão sư dành cho .

Vốn tưởng rằng, cả đời sẽ cơ hội đưa thành quả nhiều năm của lão sư đến Hoa Quốc, ngờ cơ hội đột nhiên tới.

Tống Vân đưa một chiếc khăn tay đến mặt đàn ông đầm đìa nước mắt, "Lau , vội trong lúc , đợi đến Bắc Kinh cũng ."

Người đàn ông tiếp nhận chiếc khăn tay, cảm ơn, lau sạch mặt , chút ngại ngùng, "Xin , lúc nãy tình cảm quá kích động."

"Có thể hiểu."

Người đàn ông Tống Vân, " chính thức tự giới thiệu, họ Chung, Chung Quốc Thịnh."

Chung Quốc Thịnh theo phản xạ đưa tay , nghĩ đến bàn tay hiện tại thành cái dáng đó, đưa một nửa rút về.

Tống Vân sự lúng túng của , chủ động đưa tay , : " là Tống Vân, vui gặp ."

Chung Quốc Thịnh vốn cũng là vô cùng kiêu ngạo, chỉ những năm tháng giam cầm và hành hạ khiến đổi nhiều, nhưng sự kiêu ngạo trong cốt tủy của vẫn mài mòn.

Hiện giờ mây tan sáng tỏ, tính cách vốn cũng dần dần tìm một chút.

Anh đưa bàn tay biến dạng , nhẹ nhàng bắt tay Tống Vân một cái.

Đang định rút tay về thì Tống Vân nắm lấy bàn tay , mắt chăm chú năm ngón tay biến dạng của , " thể xem tay ?"

Chung Quốc Thịnh cô là bác sĩ, đương nhiên từ chối, "Được, cô cứ xem tự nhiên." Anh vẫn nhớ những lời Tống Vân trong khoang tàu, cô thể chữa khỏi những thương tổn họ, ban đầu cho rằng tất cả đều là giả dối, để trong lòng, giờ nghĩ , trong lòng cũng dâng lên hi vọng.

Tống Vân bóp nắn xương ngón tay của Chung Quốc Thịnh vài cái, buông tay , : "Tốt hơn so với dự đoán một chút, cứ yên tâm, đôi tay của , tương lai còn dùng để việc lớn, nhất định sẽ giúp chữa trị."

Chung Quốc Thịnh xúc động, "Thật ? Đã nhiều năm như , thật sự còn chữa ?"

Tống Vân gật đầu, "Thật, cách chữa."

"Cảm ơn, cảm ơn cô!" Chung Quốc Thịnh một nữa nghẹn ngào, sự ơn trong lòng diễn tả thế nào, ngoài chữ cảm ơn, nghĩ từ nào khác, cũng gì khác để báo đáp.

Anh sợ c.h.ế.t, chỉ sợ tâm huyết cả đời của lão sư sẽ biến mất theo , nên c.ắ.n răng chịu đựng, dù nhân phẩm, dù ngày đêm hành hạ, đều c.ắ.n răng chịu đựng, chờ đợi một cơ hội.

Bây giờ cơ hội cuối cùng cũng đến, leo lên từ vực thẳm muôn trượng, trông thấy ánh mặt trời.

Hiện giờ sợ tâm huyết cả đời của lão sư phí hoài, chỉ sợ bản tương lai sẽ trở thành kẻ vô dụng, thể thi thố hoài bão.

Nếu tay thể chữa khỏi, sẽ là kẻ vô dụng, sẽ phụ sự bồi dưỡng tận tình nhiều năm của lão sư, cũng thể vì Hoa Quốc cống hiến một chút sức lực trong khả năng.

"Không , nghỉ ngơi , ngủ một giấc là tới nơi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-511-chung-quoc-thinh.html.]

Lúc trời rạng sáng, tàu hỏa tiến ga Bắc Kinh.

Khi họ xuống tàu, hàng hàng lớp lớp quân nhân mặc quân phục sân ga đón họ, những gương mặt lạ, cũng nhiều gương mặt quen thuộc, chỉ điều mà họ nhớ mong nhất ở đó.

Trong lòng họ cũng hiểu, mất tích bảy năm, đột nhiên trở về, một quy trình thẩm tra cần thiết nhất định trải qua, chỉ khi thông qua thẩm tra, mới cho phép họ gặp mặt gia đình.

Hạ Thủ trưởng cũng đến, ông bên cạnh Lý Mậu Trung và Phó Hàng, ánh mắt dán chặt từng một bước xuống tàu, nào cũng gầy, đều khập khiễng một chân, đều cạo tóc cúp, đều vàng võ tiều tụy - Mậu Trung , tất cả bọn họ đều bắt uống thuốc, thể chuyện, mười đầu ngón tay đều phế, thể chữ.

Tay Hạ Thủ trưởng khẽ run rẩy, khi thấy con trai cả bước từ toa tàu, thấy dáng vẻ của con trai cả, mắt ông lập tức ngập tràn nước mắt, lòng căm hận lũ quỷ tử trong khoảnh khắc đạt đến đỉnh điểm.

Vân Vũ

Con trai cả của ông, đứa trẻ ưu tú như , luôn là niềm kiêu hãnh của ông, mà giờ đây, hành hạ thành dáng vẻ , còn chút khí khái và dũng ngày xưa.

Rõ ràng mới chỉ ba mươi mấy tuổi, trông già như ông bố .

Hạ Trường Giang lúc cũng thấy phụ , khi thấy cha đau buồn kìm nén nổi, những giọt nước mắt nhịn lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống.

Hai cha con cứ thế từ xa.

Hạ Thủ trưởng qua, lén lau nước mắt, với Lý Mậu Trung, "Đi thôi."

Lý Mậu Trung cũng đỏ mắt, giọng nghẹn ngào, "Không qua vài câu ?"

Hạ Thủ trưởng lắc đầu, "Không hợp quy củ, đợi khi nào nó thể về nhà, hãy đưa nó về."

Lý Mậu Trung thở dài, "Vậy e là còn hai ngày nữa."

Quy củ là quy củ, dù là thủ trưởng cũng thể tùy tiện phá vỡ quy củ.

Mười hai đều đưa thẩm tra, Tống Vân đặc biệt với Chung Quốc Thịnh về quy trình thẩm tra, bảo đừng suy nghĩ nhiều, đó chỉ là quy trình cần thiết, chỉ cần vấn đề, nhiều nhất hai ngày là kết thúc thẩm tra, khi thẩm tra kết thúc sẽ đưa đến bệnh viện quân khu, lúc đó cô sẽ đến bệnh viện chữa trị cho .

Được Tống Vân dặn dò , Chung Quốc Thịnh yên tâm hơn nhiều, cũng suy nghĩ lung tung, cứ ngoan ngoãn chấp nhận thẩm tra.

Do bản vốn khác với những khác, cộng thêm tính đặc thù về phận, cũng như sở hữu thành quả nghiên cứu liên quan đến vũ khí hạt nhân, kết thúc thẩm tra sớm nhất, chỉ một ngày khỏi phòng thẩm tra, đưa thẳng đến bệnh viện.

Mấy vị giáo sư của viện nghiên cứu vũ khí hạt nhân tin cũng vội vã chạy đến bệnh viện, khi thấy đôi tay của Chung Quốc Thịnh, mấy vị lão giáo sư tức giận đến đỏ mắt.

Sau một hồi trò chuyện, lão sư của Chung Quốc Thịnh rốt cuộc là bạn học cùng trường năm xưa của họ, thêm một phen cảm khái thở dài.

Chung Quốc Thịnh hiện giờ còn chắc tay chữa , nên cũng nhắc đến chuyện chữa trị, mấy vị giáo sư thấy tình hình hiện tại của , cũng tiện gặng hỏi chuyện vũ khí hạt nhân, định đợi khi dưỡng sức khá hơn một chút sẽ thảo luận .

Một bên khác, khi Tống Vân từ ga tàu hỏa trở về nhà, bước đường Chính Đức, thấy Tề Mặc Nam và Tống Tử Dịch cửa nhà ngóng về phía ngã tư, khi thấy bóng dáng cô, một lớn một nhỏ lập tức lao tới.

Hai tranh giúp Tống Vân mang hành lý.

Bạch Thanh Phong và Tư Phong Niên bên cạnh thấy buồn , đặc biệt là Bạch Thanh Phong, nhịn ho một tiếng, "Mắt hai thấy ?"

Tề Mặc Nam bối rối, vội vàng chạy qua giúp Bạch Thanh Phong mang va li.

Tống Tử Dịch thấy va li của Tề Mặc Nam mang , hì hì , "Chị, rốt cuộc chị cũng về , Mặc Nam dạo sắp mòn ngưỡng cửa nhà đấy."

Loading...