Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 519: Ân Tình
Cập nhật lúc: 2025-11-13 15:29:27
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tình trạng của bệnh nhân khi nhập viện là thế nào, đa bác sĩ và y tá mặt lúc đó đều chứng kiến. Ngón tay của họ một cái nào là bình thường, tất cả đều biến dạng và cong queo. Vậy mà bây giờ, chỉ mới qua bảy ngày, ngón tay của họ hồi phục y hệt như bình thường.
Ít nhất thì bề ngoài là như .
Viện trưởng Chu tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, đơn giản là thể tin mắt .
Thành thật mà , đối với phác đồ điều trị của Tống bác sĩ, mặc dù ông chút hy vọng, nhưng nhiều.
Hoàn nghĩ rằng cô thể đạt thành quả như trong một thời gian ngắn ngủi như thế.
Ngay lúc , Tống Vân , "Đây mới chỉ là giai đoạn điều trị đầu tiên, tiên hãy xem tình hình ngón tay, vẫn cần tiếp tục đắp thuốc. Nghe theo hiệu lệnh của , cử động ngón tay như thế ." Tống Vân giơ tay lên mẫu.
Hai bệnh nhân tay Tống Vân, đồng thời giơ tay lên, bắt chước theo động tác của Tống Vân, từ từ cử động các ngón tay. Mười ngón tay, mỗi ngón đều cử động một chút, đau, nhưng vẫn thể chịu đựng .
"Rất , hồi phục ." Tống Vân hài lòng gật đầu, lấy cao t.h.u.ố.c mới nấu xong, bôi t.h.u.ố.c mới cho họ, "Không cần nẹp ngón tay nữa, nhưng các tự chú ý, biên độ cử động của ngón tay quá lớn, chỉ thể thực hiện một bài tập nhẹ nhàng, đơn giản, nếu sẽ tổn thương gân xương, những cơn đau đó sẽ chịu uổng phí."
Hai bệnh nhân liên tục gật đầu, trong mắt lấp lánh những giọt nước mắt vui mừng.
Sự bất an thấp thỏm bấy lâu nay, trong khoảnh khắc tan biến hết.
Vừa bôi thuốc, Tống Vân , "Dây thanh quản của các tổn thương nghiêm trọng, phục hồi dây thanh quản là chuyện dễ dàng, cần một cơ thể khỏe mạnh mới thể chịu đựng nỗi đau đớn của việc dùng t.h.u.ố.c và châm cứu ngày đêm. Vì , từ bây giờ trở , các nhất định ăn uống thật , phối hợp uống thuốc, nhanh chóng dưỡng cho cơ thể khá hơn, mới thể tiến hành điều trị phục hồi dây thanh quản cho các ."
Hai bệnh nhân gật đầu như bổ củi, biểu thị nhất định sẽ tuân theo lời dặn của bác sĩ, nhất định sẽ ăn uống, uống t.h.u.ố.c và tập luyện thật , nhanh chóng dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh.
Năm phòng bệnh tiếp theo đều giống , ngón tay của mỗi đều hồi phục , bề ngoài khôi phục như đây, chỉ là xương lành hẳn, việc cần một thời gian nhất định.
Vân Vũ
Tống Vân đặc biệt dặn dò Chung Quốc Thịnh, "Tay của bây giờ vẫn thể chữ, tuyệt đối cố chấp, bất kể là chuyện gì, cũng vội vàng trong lúc , tiên hãy dưỡng cho tay và cơ thể khỏe mạnh, còn nhiều thời gian để bất cứ việc gì ."
Chung Quốc Thịnh nước mắt giàn giụa, ngừng gật đầu, " , hiểu, cảm ơn, cảm ơn cô."
Lúc , gì cả, chỉ thể dùng lời cảm ơn để bày tỏ lòng ơn trong lòng.
"Không cần cảm ơn , nên cảm ơn chính bản , chính tự cứu lấy bản , chỉ việc nên mà thôi. Anh vĩ đại, đáng khâm phục, cũng giống như tất cả họ ."
Lời của Tống Vân khiến Chung Quốc Thịnh nhớ đến thầy của . Người thầy đây cũng thường dùng những lời lẽ như để khích lệ . Rõ ràng nhiều cho , nhưng luôn rằng chính bản đủ xuất sắc, đủ nỗ lực mới thành tích như ngày hôm nay.
Trên đời , xuất sắc và nỗ lực nhiều bao, nhưng mấy ai may mắn như Chung Quốc Thịnh, thể gặp thầy như khi còn nhỏ, và thể gặp vị cứu tinh như Tống Vân khi rơi xuống vực sâu.
Cha cho mạng sống thứ nhất, thầy cho mạng sống thứ hai, và mạng sống thứ ba của , là do Tống Vân ban cho.
Anh còn cơ hội báo đáp cha và ân sư, nhưng ân tình của Tống Vân, nhất định báo đáp, nhất định sẽ báo đáp.
Viện trưởng Chu và các bác sĩ, y tá chứng kiến cảnh cũng vô cùng cảm động, một dễ rơi nước mắt cũng lén lau nước mắt theo, sự thương cảm đối với những bệnh nhân đặc biệt, sự khâm phục đối với Tống Vân.
Ngay cả Kỳ Mai Anh, lúc cũng dám hé răng nửa lời. Đến với tinh thần hăng hái ngất trời, nhưng rời với vẻ hổ thẹn thùng.
Ngày hôm đó, Tống Vân trở thành tâm điểm chủ đề trong bệnh viện, và cũng trở thành nhân vật huyền thoại truyền tai .
Những chuyện Tống Vân , cô bắt đầu chuẩn cho việc điều trị phần chân của mười hai bệnh nhân đặc biệt, thời gian để quan tâm đến những chuyện nhàn rỗi, lời đàm tiếu , thời gian để việc chính đáng còn đủ nữa là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-519-an-tinh.html.]
Giống như điều trị phần tay, Tống Vân cũng đưa cho họ hai lựa chọn: điều trị bằng phẫu thuật, hoặc do chính tay cô thực hiện, bẻ gãy nối .
"Đau là chắc chắn, và cũng thể dùng t.h.u.ố.c gây tê, cần thành trong trạng thái từ cơ thể đến tinh thần của các đều tỉnh táo. Quá trình sẽ dài hơn nhiều so với nối xương ngón tay, cảm giác đau cũng sẽ kéo dài lâu hơn, các suy nghĩ kỹ hãy cho câu trả lời."
Mười hai , bao gồm cả văn nhân yếu đuối Chung Quốc Thịnh, đều đưa lựa chọn ngay lập tức, một chút do dự, trực tiếp chọn phương án do chính tay Tống Vân điều trị, bất luận đau đớn đến .
Những nỗi đau đớn hơn thế họ từng nếm trải, còn nỗi đau nào thể so sánh với việc trở thành một kẻ tàn phế?
Chỉ cần thể khỏi bệnh, sống với tư cách một bình thường, sống nhân phẩm, thì nỗi đau nào cũng còn là đau nữa.
"Tốt, sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách giảm bớt nỗi đau cho các , tin tưởng rằng các nhất định thể vượt qua ải ."
Giọng của Tống Vân lớn, nhưng dường như mang theo một ma lực nào đó, thể mang đến cho khác hy vọng và sức mạnh vô hạn.
Quá trình bẻ gãy xương nối vô cùng t.h.ả.m khốc, ngay cả những bác sĩ từng trải như Kỷ Nguyên Huy và lão đầu Cổ cũng nỡ thẳng, kinh hãi đau lòng.
Tống Vân cũng chẳng khá hơn là mấy, đặc biệt là khi thấy các đồng chí chịu đựng đau đớn đến mức gân xanh mặt nổi lên, khuôn mặt biến dạng, trong lòng cô cũng khó chịu vô cùng. Cô đổi từ Thương Thành một lọ t.h.u.ố.c giảm đau, dám dùng nhiều, sợ hiệu quả quá khiến khác phát hiện, chỉ lén bôi một chút xíu lên vết thương để giảm bớt một phần nỗi đau cho bệnh nhân.
Dù chỉ bôi một chút xíu như , hiệu quả cũng rõ rệt, sắc mặt đau đớn của các đồng chí thuyên giảm nhiều thể thấy bằng mắt thường. Họ còn tưởng rằng đau đến tê liệt, căn bản nghĩ rằng Tống Vân tay chân.
Việc điều trị tiến hành một cách trật tự, mỗi bước đều diễn theo đúng kế hoạch điều trị mà Tống Vân lập đó. Với sự luân phiên theo dõi của bốn họ, sự hồi phục của mười hai bệnh nhân đều trong dự kiến, thậm chí còn vượt xa dự kiến.
Quảng cáo bởi Pubfuture
Quảng cáo Pubfuture
Thoắt cái qua bảy ngày, xương ngón tay của mười hai bệnh nhân còn đau đớn, thể thực hiện một động tác với biên độ lớn hơn một chút, và cũng thể chính thức bắt đầu tập luyện cho ngón tay.
Tống Vân đang trong phòng bệnh hướng dẫn bệnh nhân động tác phục hồi chức năng cho ngón tay, Tề Mặc Nam đột nhiên gõ cửa bước .
"Sao đến đây?" Gặp Tề Mặc Nam, Tống Vân cảm thấy khá vui.
Tề Mặc Nam giơ túi lưới trong tay lên, "Mang đồ ăn cho em, em xong việc ?"
Tống Vân chỉ về một hướng, "Anh sang phòng việc bên cạnh đợi em một chút, em sẽ qua ngay."
Tề Mặc Nam gật đầu, hướng về phía hai bệnh nhân trong phòng bệnh chào kiểu quân nhân, mới .
Bà lão họ Phương đang chăm sóc con trai trong phòng bệnh tò mò hỏi: "Bác sĩ Tống, đây là bạn trai của cô ?"
Tống Vân gật đầu, "Ừ."
Trong mắt bà lão Phương thoáng qua một tia thất vọng, vốn tưởng bác sĩ Tống bạn trai. Bà đang định tìm cơ hội nhắc đến con trai với bác sĩ Tống. Nhân phẩm và ngoại hình của con trai bà đều xuất sắc hạng nhất, bây giờ tuy , nhưng bác sĩ Tống , thể chữa khỏi. Hơn nữa, dù con trai thể ở quân đội, dựa quân công , cũng thể chuyển ngũ và phân phối một đơn vị để cán bộ, tiền đồ.
Tiếc thật, đối tượng như , giành mất cơ hội .