Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 525: Họ Trọng
Cập nhật lúc: 2025-11-14 02:21:42
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Kiều Kiều? Chị Lưu, hai đang gì ở đây thế?" Một giọng nam đột nhiên vang lên, sắc mặt hai con kẻ đồng loạt biến sắc, cùng lúc đầu , quả nhiên là Từ Thủy Bình, tìm tới .
Thấy Từ Kiều Kiều gì, Từ Thủy Bình liền tiếp lời, "Vừa tìm tới buồng bệnh của hai , hai lên tầng ba, nên tới xem thử, chuyện gì chứ?" Nói xong, liếc Hạ Trường Chinh, rõ ràng là thấy một vài lời lúc nãy.
Lúc Từ Kiều Kiều hồn, đảo mắt liếc , trong lòng nảy một kế.
Cô đột nhiên trốn phía lưng Hạ Trường Chinh, thét lên: "Anh đừng tới gần!"
Tiếng thét của cô khiến chị Lưu và Từ Thủy Bình đều giật nảy .
Từ Thủy Bình ngơ ngác, "Kiều Kiều, cô đang gì ?"
Từ Kiều Kiều như mưa, "Từ Thủy Bình, từ lâu, và khả năng gì , cầu xin , đừng ép nữa, tuyệt đối lấy ."
Sắc mặt Từ Thủy Bình đột nhiên trở nên khó coi. Hắn đúng là ý lấy Từ Kiều Kiều, nhưng từng ép cô , thậm chí còn thổ lộ bao giờ, Từ Kiều Kiều cũng từng với chuyện gì thể nào cả. Giờ cô đột nhiên , rốt cuộc là gì?
Từ Thủy Bình về phía Hạ Trường Chinh, trong lòng chợt hiểu .
Hóa Từ Kiều Kiều là như , đáng tiếc đây còn tưởng cô chỉ kiêu kỳ, gia cảnh thì cũng bình thường.
Từ Thủy Bình chỉnh đốn sắc mặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Từ Kiều Kiều, chuyện trách nhiệm. ép cô khi nào? và cô tổng cộng cũng mấy câu, từng ý gì với cô. Hôm nay đến bệnh viện, là đội trưởng bảo tới, chỉ đến để thành trách nhiệm của một y tá chân đất."
Chị Lưu lạnh lùng chế nhạo, "Anh đừng giả vờ. Những gì trong lòng , ? cho , nhất đừng ý định gì với Kiều Kiều nhà , nếu , chuyện giữa và Trọng Quốc Xương trong lán trại bò, sẽ tố cáo hết lên Ủy ban Cách mạng, xem chịu nổi ."
Sắc mặt Từ Thủy Bình đại biến, giọng cũng trở nên lắp bắp, "Bà... bà bậy cái gì ?"
Vân Vũ
Chị Lưu hừ một tiếng, " bậy? Trong lòng rõ là bậy . Anh đến lán trại bò đưa đồ cho tên họ Trọng một hai chứ? Đừng tưởng y thuật của học từ , chỉ là vạch trần thôi."
Sắc mặt Từ Thủy Bình vô cùng khó coi. Tưởng rằng chuyện giấu kỹ lắm , nào ngờ dân làng đều cả?
Tống Vân từ nãy đến giờ gì, khi thấy ba chữ "Trọng Quốc Xương", sắc mặt chút đổi.
Trọng Quốc Xương, chẳng là tên của Trọng lão ?
Hạ Trường Chinh họ cãi mãi thôi, nữa lạnh lùng đuổi khách, "Các cãi thì chỗ khác cãi, đây là nơi cho các cãi lộn, ."
Từ Kiều Kiầu trong lòng oán trách , bây giờ bà nhắc đến những chuyện đó gì? Lật bài tẩy một cách vô ích, còn phá vỡ kế hoạch hùng cứu mỹ nhân mà cô bày .
Từ Thủy Bình áp chế, hùng còn đất dụng võ, mỹ nhân như cô cũng còn nguy cơ gì, thứ đều thành công cốc.
Sau khi ba đuổi , Tống Vân điều tra hồ sơ của Từ Kiều Kiều, thấy ở mục địa chỉ ghi: Thôn Môn Câu, Đội Hồng Kỳ, Công xã Xương Phong.
Hóa Giáo sư Trọng đày đến đây.
Nếu cơ hội, thăm một chuyến mới .
Sau hôm đó, Từ Kiều Kiều lên tầng ba hai nữa, nhưng đều gặp Hạ Trường Chinh, hỏi thăm cũng , đành ôm nỗi thất vọng trở về. Vài ngày thì xuất viện về nhà.
Khi quá trình điều trị giai đoạn thứ ba một nửa, Chung Quốc Thịnh xuất viện. Bên viện nghiên cứu thể chờ thêm nữa, tới thúc giục nhiều . Bản Chung Quốc Thịnh cảm thấy tình hình cũng khá hơn, chân đau lắm, cũng thể chịu một chút lực, chống gậy chậm thì thể tự sinh hoạt, nên xuất viện, đến ở tại ký túc xá của viện nghiên cứu.
Sau khi Tống Vân thủ tục xuất viện cho ông , cô ngoài một lát, khi trở về thì xách theo một túi lớn, bên trong là những vật dụng sinh hoạt Chung Quốc Thịnh thể dùng, cùng vài bộ quần áo phù hợp để , và một trăm tệ cùng một ít tem phiếu.
Chung Quốc Thịnh nhận đồ xúc động thôi. Vốn dĩ ông đang lo lắng về chuyện mua đồ dùng sinh hoạt, ông tiền cũng tem phiếu, xin viện nghiên cứu ứng tiền mở miệng .
"Đồ thì nhận, tiền thì cần. Đến viện nghiên cứu, ăn ở đều mất tiền, cô cầm tiền về ." Chung Quốc Thịnh chịu nhận tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-525-ho-trong.html.]
Tống Vân cương quyết, nhét hết tiền và tem phiếu túi, : "Không cho ông . Sau khi ông rảnh rỗi, hãy trả ."
Chung Quốc Thịnh nghĩ đến tiền lương viện nghiên cứu trả cho , chẳng mấy chốc sẽ trả , nên từ chối nữa, "Đồng chí Tống Vân, ân tình của cô sẽ bao giờ quên, nếu chỗ nào cần dùng đến , cô cứ mở miệng, tuyệt đối từ chối."
Tống Vân : "Được, khi cần giúp đỡ, sẽ khách sâu với ."
Viện nghiên cứu phái xe tới đón Chung Quốc Thịnh, Tống Vân ông lên xe, vẫy tay chào chiếc cửa sổ đang hạ nửa chừng: "Bảo trọng."
Xe rời khỏi bệnh viện, Tống Vân định lưng rời , một chiếc xe bò sân lớn của bệnh viện, xe bò một đầm đìa m.á.u me. Trời lạnh như , thậm chí một tấm chăn đắp, cứ thế phơi trong gió lạnh mà kéo tới.
Người đ.á.n.h xe là một ông lão, mặc chiếc áo bông cũ vá nhiều miếng, gù, gầy, tinh thần trông cũng lắm. Dừng xe xong, ông liền xe bò, xác nhận đó vẫn còn sống, mới bệnh viện.
Thấy Tống Vân ở cửa, mặc áo blouse trắng, ông liền hỏi: "Đồng chí, đồng chí là bác sĩ của bệnh viện ?"
Tống Vân gật đầu, "Vâng, là bác sĩ."
Ông lão hỏi: "Đồng chí, hỏi, bệnh viện các đồng chí nhận ở lán trại bò ?"
Tống Vân gật đầu, "Đương nhiên là nhận, tình hình thế nào?" Tống Vân bước gần.
Ông lão thở dài, "Người ở lán trại bò làng chúng , vốn dĩ vẫn cả, hiểu hôm nay bên Ủy ban Cách mạng vài tới, đ.á.n.h nông nỗi , cũng quản, đ.á.n.h xong là bỏ ."
Tống Vân đến bên chiếc xe bò, kiểm tra tình hình thương.
Đó là một đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, bất tỉnh, chiếc áo bông mỏng đ.á.n.h rách tả tơi, m.á.u từ những chỗ rách của áo bông thấm , nhuộm thành những vệt vằn vèo chằng chịt, trông thật t.h.ả.m khốc.
Tống Vân hít một , với ông lão: "Ông chờ một chút, gọi khiêng cáng ."
Ông lão liên tục .
Tống Vân gọi hai y tá, khiêng cáng đưa bệnh đến phòng khám.
khi là dân lán trại bò, các bác sĩ y tá đều lảng tránh, đụng tay .
Dù cuộc vận động đến giai đoạn cuối, nhưng đối với những và việc liên quan đến nó vẫn giữ thái độ cảnh giác và bài xích cao độ, đủ thấy ảnh hưởng của cuộc vận động lớn đến nhường nào.
Tống Vân chỉ thở dài trong lòng, thêm gì. Con vốn xu hướng tránh họa tìm lợi, phản ứng như cũng bình thường.
"Để lo." Tống Vân lấy một đôi găng tay đeo , bắt đầu sạch vết thương, bôi t.h.u.ố.c và băng bó cho đàn ông bất tỉnh.
Ông lão một bên , thấy nữ bác sĩ trẻ tuổi xử lý vết thương vô cùng cẩn thận, một chút cũng qua loa, rằng gặp .
Nghĩ những bác sĩ y tá lúc nãy đến ba chữ "lán trại bò" là lảng tránh xa, ông cũng nhịn nổi thở dài. Thế đạo bây giờ, trở nên như thế ? Người thì gán cho là yêu quái, còn những kẻ khác thì chễm chệ cao.
Tống Vân xử lý xong vết thương cho đàn ông trung niên, tháo găng tay , lấy cuốn sổ trắng bên cạnh, bắt đầu bệnh án, thuận tiện với ông lão: "Tuy tổn thương đến gân xương, nhưng vết thương quá nhiều, e rằng sẽ sốt. Tốt nhất là viện tiêm vài mũi trong hai ngày, đợi khi vết thương đỡ hơn hãy xuất viện."
Ông lão vẻ khó xử, ông chỉ hai tệ, còn đủ trả tiền t.h.u.ố.c cho , lấy tiền cho viện.
Tống Vân hỏi: "Ông tên là gì? Ở lán trại bò nào?"
Ông lão : "Chúng từ Đội Hồng Kỳ tới, thôn Môn Câu. Ông họ Trọng, tên là Trọng Quốc Xương."