Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 527: Xin Nghỉ Phép

Cập nhật lúc: 2025-11-14 02:21:45
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trọng Quốc Xương tiếp nhận con d.a.o cạo, bước đến bên cửa sổ, dựa bóng phản chiếu kính để cạo sạch râu mặt.

Khoảnh khắc Trọng Quốc Xương , Tống Vân khuôn mặt của , đột nhiên nhận giống ai .

Đôi chị em song sinh La Tình và Bành Minh Châu, chút giống Trọng Quốc Xương, đặc biệt là đôi mắt, giống.

Cô nhớ câu chuyện mà Lê Mỹ Trân kể.

Cha của La Tình và Bành Minh Châu, vốn họ Trọng, sinh trong một gia đình y học thế gia, lâu khi kết hôn với Lê Vân Hà thì bức hại. Để liên lụy đến vợ trẻ, chọn cách đoạn tuyệt với vợ, một đến nông trường cải tạo.

Thật kỳ lạ, Trọng Quốc Xương đến nông trường ? Tại bây giờ ở một ngôi làng ngoại ô thành phố, trở thành kẻ ở lều trâu?

Trọng Quốc Xương đưa con d.a.o cạo trả cho Tống Vân, "Cảm ơn sự chăm sóc của cô những ngày qua. Trong tương lai nếu cơ hội, nhất định sẽ báo đáp."

Tống Vân tiếp nhận con d.a.o cạo, hỏi, "Anh Lê Vân Hà ?"

Trọng Quốc Xương khựng , ngay đó ánh mắt đăm đăm Tống Vân, "Cô gì?"

"Anh đừng căng thẳng, thấy khuôn mặt của , chợt nhớ đến một vài và một chuyện, mới câu hỏi , ác ý."

Trọng Quốc Xương những năm nay trải qua nhiều, từ trong đáy lòng tin tưởng bất kỳ ai, ngay cả Từ Thủy Bình - kẻ thỉnh thoảng mang đồ đến cho , luôn những lời ngon ngọt dỗ dành - trong lòng cũng mấy tin tưởng.

Duy chỉ Tống Vân, nghi ngờ cô.

"Vợ cũ của tên là Lê Vân Hà, cô từng gặp cô ?" Trọng Quốc Xương hỏi.

Tống Vân lắc đầu, " từng gặp Lê Vân Hà. Lê Mỹ Trân , cô c.h.ế.t mười tám năm ."

Sắc mặt Trọng Quốc Xương đại biến, "Cái gì? Vân Hà cô — Không, thể nào, nhất định là nhầm ."

Tống Vân , "Lê Vân Hà tổn thương cơ thể khi sinh nở, đứa trẻ đầy tháng thì cô ."

Trọng Quốc Xương vẻ mặt dám tin nổi, đờ đẫn Tống Vân, Tống Vân , "Là con của , đồng chí Lê Vân Hà sinh cho một cặp song sinh gái. Vì cha chăm sóc, những năm nay cũng chịu ít khổ cực, hai chị em ly tán nhiều năm, mãi đến nửa năm mới nhận . cũng là vì gặp họ, phát hiện họ trông giống , nên mới câu hỏi ."

Trọng Quốc Xương Vân Hà liều c.h.ế.t sinh cho một đôi con gái, con gái mười tám tuổi, đau lòng, kích động, trong phút chốc nước mắt giàn giụa, một đàn ông cao tám thước bỗng như một đứa trẻ.

Đợi Trọng Quốc Xương đủ, bình tĩnh , Tống Vân mới hỏi: "Có cần với họ ?"

Trọng Quốc Xương vội vàng khoát tay, "Đừng, đừng với họ. Bây giờ họ sống . Thân phận của như thế , với họ chỉ thành gánh nặng thôi, đừng ."

Tống Vân hiểu cho lựa chọn của .

Đổi là cô, cô cũng sẽ lựa chọn như .

"Đồng chí Trọng, đừng nản lòng, nhất định sống thật . Cục diện đang đổi, lẽ sắp thôi, lũ đó sẽ sụp đổ thôi. Anh sẽ ngày thấy ánh mặt trời, sẽ ngày thể chính thức công khai nhận con."

Trọng Quốc Xương gật đầu, gật đầu thật mạnh, " sẽ, sẽ sống thật ."

Hắn nhất định sống, ít nhất gặp con gái của một .

Trước khi Trọng Quốc Xương rời , Tống Vân lén để trong túi lớn của một bao gạo, hơn mười cân, đủ cho ăn trong một thời gian.

Vân Vũ

Tháng Chạp thoáng cái trôi qua, thời gian lặng lẽ bước sang tháng Giêng năm 1977.

Lịch sử năm chứng kiến nhiều sự kiện, cuộc vận động kéo dài mười năm sẽ kết thúc tháng Tám năm nay, các trường đại học đình chỉ hoạt động từ lâu cũng sẽ lượt mở cửa trở trong năm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-527-xin-nghi-phep.html.]

Ngày 16 tháng 1 năm 1977

Giai đoạn điều trị thứ ba chính thức kết thúc, Tống Vân để các bệnh nhân thử phát âm.

Họ mở miệng, cố gắng phát âm thanh, âm thanh phát khàn và khó , cũng thể chuyện mạch lạc như bình thường, chỉ thể từng chữ một, khó nhọc.

như , đủ để tất cả vui mừng điên cuồng.

Họ thực sự thể mở miệng phát âm thanh , họ còn là câm nữa.

Tống Vân , "Sau khi dây thanh quản phục hồi vẫn cần phục hồi chức năng. Các mỗi ngày kiên trì chuyện, luyện tập phát âm, dần dần sẽ trở nên bình thường trở ."

Trong phòng bệnh tràn ngập tiếng vui vẻ, các bác sĩ, y tá, hộ lý đều đỏ mắt. Họ hiểu rõ nhất những bệnh nhân đặc biệt chịu bao nhiêu đau khổ để điều trị, nay cuối cùng cũng kết quả .

Thời gian điều trị dự kiến ban đầu là một tháng, vượt hơn mười ngày.

Mười một bệnh nhân đặc biệt bình phục và xuất viện. Tống Vân và Tư Phong Niên cùng ba tự tay tiễn họ xuất viện, những khuôn mặt tươi như tái sinh của họ, bình thản đón nhận lời cảm ơn chân thành từ họ, cùng họ ở cổng bệnh viện, một một vẫy tay từ biệt.

Mười một hùng, khi tham dự buổi lễ khen thưởng tổ chức đặc biệt cho họ, sẽ chính thức chuyển ngũ rời quân đội, bắt đầu cuộc đời mới của họ.

Tống Vân cũng chia tay các đồng đội, trở về trường quân sự tiếp tục học tập.

Tề Mặc Nam vẫn về, những trong danh sách đó rải rác khắp cả nước, ngoài việc phối hợp với cảnh sát và quân đội địa phương để bắt giữ, còn thẩm vấn, nếu thẩm vấn điều gì, điều động tạm thời, lập kế hoạch hành động mới, chung sẽ kết thúc nhanh như .

Thoắt cái bước tháng Hai, cách Tết Nguyên Đán còn mấy ngày, Tề Mặc Nam vẫn về, chỉ gọi điện một cuộc cho Tống Vân, với cô rằng thể kịp trở về ăn Tết, cùng với việc ông Tề và ông Mạc chuyến tàu trở về Bắc Kinh.

"Thật tuyệt, ngày mai em xin nghỉ nửa ngày để đón các ông." Tống Vân thực sự vui mừng, chờ đợi lâu như , cuối cùng cũng đợi đến ngày .

Tề Mặc Nam cũng vui, "Cảm ơn em, ông gặp em chắc chắn sẽ vui."

"Đương nhiên , ông Tề xem em như cháu gái ruột mà."

Tề Mặc Nam nghĩ đến chuyện lúc , cũng thấy buồn , "Nói sai , ông xem em như cháu dâu ruột ."

"Xì — Đừng tưởng em giở trò gì lưng lúc đó."

Nhắc đến quá khứ, Tề Mặc Nam bối rối, vội vàng chuyển chủ đề, "Anh ở Lĩnh Nam thấy một dân miền núi mang thảo d.ư.ợ.c hái từ trong núi đổi lấy lương thực. Anh thảo d.ư.ợ.c là loại gì, cũng hiểu, chỉ thấy đứa trẻ họ cõng lưng thật đáng thương, nên dùng tiền mua , hai bao lớn, em dùng ."

Tống Vân hứng thú với thảo d.ư.ợ.c từ Lĩnh Nam, địa lý và khí hậu nơi đó đặc biệt, một thảo d.ư.ợ.c mọc ở đó thể tìm thấy ở nơi khác, "Anh cứ mang về hết, lúc đó em sẽ xem dùng ."

Hai chuyện năm phút mới cúp máy. Tống Vân tính toán thời gian, ông Tề và ông Mạc ngày mai thể đến Bắc Kinh, cô lập tức chạy xin nghỉ phép.

Nếu là khác xin nghỉ thường xuyên như , đừng duyệt, c.h.ử.i cũng c.h.ế.t .

xin nghỉ là Tống Vân, chỉ huy hai lời, trực tiếp duyệt.

Ai bảo cô xuất sắc chứ, cho dù là huấn luyện kiểm tra, bất cứ lúc nào cô cũng nhất, cho dù xin nghỉ một tháng rưỡi ở bệnh viện bác sĩ, trở về tham gia kiểm tra trực tiếp, vẫn là nhất.

"Ngày buổi lễ khen thưởng, em đừng quên đấy, em là nhân vật chính đấy."

Tống Vân đương nhiên nhớ, "Vâng, em sẽ quên, nhất định tham gia đúng giờ."

Người chỉ huy cảm thán, "Nghe trao thưởng , cấp bậc của em sẽ thăng lên, lúc đó em sẽ là nữ đoàn trưởng trẻ tuổi nhất từng tiền lệ."

 

Loading...