Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 539: Bắt Nạt Dời Ổ

Cập nhật lúc: 2025-11-14 02:52:04
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5Akgnlo252

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chú ch.ó con sói nhỏ như thế , ai thấy mà chẳng thích chứ?

Tống Vân đưa ngón tay chấm nhẹ mũi của Huy Bảo, "Nhóc con thông minh lắm đấy, trong tay chị đồ ăn ngon ?"

Cô đặt Huy Bảo xuống, lấy một cái bát, pha nửa bát sữa bằng nước ấm và sữa bột, nhỏ thêm hai giọt dung dịch dinh dưỡng sữa, dùng thìa nhỏ múc từng thìa một cho nó uống.

Không do dung dịch dinh dưỡng vì Huy Bảo còn quá nhỏ, nửa bát sữa nó cũng uống hết, vẫn còn một nửa. Uống xong nó ngủ tiếp.

Ba tiếng , Huy Bảo tỉnh dậy, là Tử Dịch cho uống, uống hết nửa bát sữa còn ngủ.

Tình trạng ăn ngủ, ngủ ăn kéo dài ba ngày, đến ngày thứ tư, lượng sữa của Huy Bảo tăng lên, mỗi thể uống hơn nửa bát, cũng còn buồn ngủ như , cũng sức hơn, bắt đầu loanh quanh khắp phòng. Nó thích nhất là theo Tống Vân và Tử Dịch, đặc biệt thích Tống Vân, chỉ cần Tống Vân ở nhà, nó chỉ theo Tống Vân, khi Tống Vân nhà, nó sẽ theo Tử Dịch. Dĩ nhiên nó cũng sẵn lòng thiết với khác, nhưng vẫn phụ thuộc Tống Vân và Tử Dịch hơn.

cổ mới chế biến một nữa nhận sự yêu thích của cả nhà, ngay cả Bạch Thanh Phong vốn kén chè cũng khen ngợi hết lời loại cổ , liên tục thúc giục Tống Vân đào cây cổ về trồng, kẻo khác giành mất.

Hạ Trường Chinh đột xuất việc rời khỏi thành phố, thể thực hiện việc hứa giúp mượn xe tải, đúng lúc xe tải trong xưởng của Bạch Thanh Phong rảnh rỗi trong dịp Tết, Bạch Thanh Phong liền tìm giám đốc xin giấy phép mượn xe, ngay trong ngày hôm đó đào hai cây cổ về, một cây đưa đến nhà lão Cổ, một cây trồng trong sân 8, cùng trồng trong một khu vực với cây lê Đà La.

Để cho cây cổ và cây lê Đà La bắt ép dời ổ thể sống sót, Tống Vân dùng nước pha dung dịch dinh dưỡng để tưới, còn đặc biệt đến nhà lão Cổ dạo, giúp tưới nước hai ngày, xác định cây sống mới thôi.

Lão Cổ mỗi ngày đều vòng quanh cây cổ, ông phát hiện cành cây cổ đ.â.m những chồi xanh non.

"Lạ thật, bây giờ vẫn sang xuân, đ.â.m chồi ? Chẳng lẽ đất ở chỗ của màu mỡ?"

Cây cổ bên nhà Tống Vân đ.â.m nhiều chồi xanh non hơn, cây lê Đà La hiện tại vẫn phản ứng gì, cũng là sống c.h.ế.t.

Tống Hạo và Bạch Thanh Hà thấy cây cổ lúc đ.â.m chồi cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng suy nghĩ nhiều, vốn dĩ nó là giống đặc biệt, khác với cây thông thường, đ.â.m chồi thời điểm thì .

Ngày mùng mười, Tống Vân đang ở nhà chơi đùa với Huy Bảo, chỉ trong thời gian ngắn, Huy Bảo nhỏ lớn hơn một chút, thể chạy nhảy, thông minh và linh hoạt, thể là ai thấy cũng yêu.

Vừa cho Huy Bảo ăn xong nửa bát cháo thịt, đằng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Lúc Tử Dịch đang cùng Thư Đình bài tập, Tống Hạo và Bạch Thanh Hà nhà, cô sợ tiếng đập cửa phiền Tử Dịch và Thư Đình, vội vàng dậy chạy phía mở cửa.

Mở cửa , ở cửa là Dương Lệ Phần với đôi mắt đỏ và sưng húp.

"Lệ Phần? Em ?" Tống Vân ôm lấy Lệ Phần đang xông tới.

Lệ Phần kể lể.

Hóa là Trương Hồng Mai gặp chuyện .

"Rốt cuộc là chuyện gì? Em rõ ràng một chút." Tống Vân lấy khăn tay sạch giúp Lệ Phần lau nước mắt, vỗ về tâm trạng của cô.

"Mẹ em ngã vỡ đầu, hiện đang ở trong bệnh viện, bác sĩ em sẽ trở thành thực vật, đây? Tiểu Vân, em ? Em thể cứu bác ?" Dương Lệ Phần thành tiếng.

Tống Vân hỏi: "Em đợi một chút, chị sẽ xem tình hình dì Trương với em ngay."

Tống Vân phòng sách với Tử Dịch một tiếng, mang theo hộp t.h.u.ố.c .

Dương Lệ Phần đưa Tống Vân đến một trạm vệ sinh ở phía Tây thành phố.

Tống Vân nhíu mày, "Ngã vỡ đầu nghiêm trọng như , đưa đến bệnh viện lớn?"

"Mẹ chồng bác cho." Nhắc đến bà lão đó, Dương Lệ Phần nghiến răng nghiến lợi vì căm giận.

"Bà cho thì các đưa ? Chuyện quan trọng tính mạng, thể sự sắp xếp của khác?" Tống Vân .

Dương Lệ Phần nghẹn ngào , "Mẹ chồng bác là một con mụ đàn bà lắm điều, bà ai dám chuyển em đến bệnh viện lớn, bà sẽ đ.â.m đầu tường tự tử."

Tống Vân chú ý đến vết bàn tay mặt Lệ Phần, áo bông cũng dấu vết kéo giật một cách bạo lực.

"Bố em thế nào, lúc thể để chồng bác ăn vạ chứ." Tống Vân bất mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-539-bat-nat-doi-o.html.]

Dương Lệ Phần, "Chính là bố em ngăn chồng bác và bọn họ, giúp em chạy tìm chị để nghĩ cách."

"Bọn họ chỉ cho dì chuyển viện, còn hạn chế quyền tự do thể của em, xem chuyện dì thương còn ẩn tình."

Dương Lệ Phần gật đầu, "Là bác gái em đẩy, bà thừa nhận, nhưng em chính là bà đẩy. Mẹ chồng bác che chở cho bà , sợ em báo công an, nên bảo hai họ trông chừng cho em . Bố em để giúp em chạy , bọn họ đè xuống đất đánh."

Nắm đ.ấ.m của Tống Vân cứng .

Hai bước trạm vệ sinh, từ xa thấy tiếng ồn ào cãi cọ ở phía phòng cấp cứu.

Tống Vân thính tai, nhanh đại khái.

Bà lão gào lên kéo con dâu về nhà.

Dương Ái Dân đồng ý, bác sĩ cũng đồng ý, tình trạng bệnh nhân nguy hiểm, thể tùy tiện di chuyển.

Bà lão quan tâm đến chuyện của bệnh viện, bà cứ kéo .

Dương Ái Dân và bác sĩ đồng ý, cứ thế cãi liên tục, thậm chí còn bắt đầu xô đẩy .

Tống Vân bước nhanh hơn, đến cửa phòng cấp cứu, thấy hai thanh niên cao lớn lực lưỡng đang kéo cánh tay Dương Ái Dân, định kéo Dương Ái Dân sang một bên, một bà lão và một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đang đến bên giường bệnh định kéo lê Trương Hồng Mai đang hôn mê.

Cô hét lớn: "Tất cả dừng tay ."

Mọi ngoảnh đầu cửa.

Dương Ái Dân thấy Tống Vân, xúc động đến mức nước mắt giàn giụa, cuối cùng cũng tới .

"Cô là ai? Đây là chuyện gia đình họ Dương, ngoài đừng nhúng tay ."

Tống Vân bước phòng bệnh, " ngoài, dì Trương là nuôi của , chuyện của nuôi chính là chuyện của ."

Dương Lệ Phần vội vàng hùa theo, " , Tiểu Vân là con gái nuôi của em."

Người phụ nữ trung niên béo lên tiếng, đ.á.n.h giá Tống Vân từ xuống , "Con nhãi ranh nào chui thế, cút nhanh , ở đây chuyện của mày."

Tống Vân bước tới phía , "Có chuyện của , do mày tính."

Một cánh tay giơ định chặn Tống Vân, Tống Vân tùy ý vung tay, liền thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết của một đàn ông, "Ái — tay gãy , ái ái ái, đau quá, tay gãy ."

Mọi tưởng rằng Dương Thụ Bình đang diễn kịch, bởi cô gái chỉ tùy ý vung tay, dùng nhiều sức, trong tay cũng cầm thứ gì, thể chạm một cái gãy tay chứ.

Dương Thụ Bình diễn kịch, bọn họ chắc chắn phối hợp.

Lại giơ tay chặn, "Sao mày còn đ.á.n.h ? Có tin tao báo công an bắt mày ăn cơm tù ."

Vân Vũ

Tống Vân vung tay một cái, một tiếng kêu t.h.ả.m thiết.

"Đương nhiên báo công an, các báo, cũng sẽ báo." Tống Vân .

Người phụ nữ trung niên thấy Tống Vân báo công an, sắc mặt đổi, lạnh giọng , "Thật là vô lý, mày tay đ.á.n.h , còn ngang nhiên báo công an, mày tưởng cục công an là nhà mày mở ? Tao cho mày , cứ như mày, đấy thì đừng hòng nữa."

Tống Vân đến mặt phụ nữ trung niên, "Tránh ."

Người phụ nữ trung niên chịu nhường bước, "Mày là thứ gì mà dám bảo tao—"

Không đợi phụ nữ trung niên xong, Tống Vân trực tiếp giơ tay hất cô sang một bên, suýt nữa thì ngã cắm mặt xuống đất.

 

Loading...