Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 543: Đại Dữ Sơn

Cập nhật lúc: 2025-11-14 02:52:08
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân nhớ giấc mơ đêm qua, trong lòng càng thêm bồn chồn, "Đã bao lâu ?"

Lữ trưởng Tần , "Đã ba ngày . Chúng bố trí địa phương quen thuộc địa hình ứng cứu, nhưng hiện vẫn tin tức gì."

Tống Vân hít một thật sâu, sang với Lữ trưởng Tần, " chính thức đề nghị đến Lĩnh Nam để ứng cứu, kính xin phê chuẩn."

Lữ trưởng Tần nhiều danh về bản lĩnh của Tống Vân, thậm chí mạng sống của con rể nhà ông cũng là do Tống Vân cứu, cộng thêm hàng loạt chiến công đáng nể của cô, nên ông vẫn tin tưởng năng lực của cô.

Ngay từ đầu, ông nghĩ tới Tống Vân, nhưng hiện tại cô là học viên trường quân sự, thuộc quyền điều động của ông, đành gác .

Bây giờ chính cô chủ động đề nghị, đó là chuyện khác.

" đồng ý. sẽ lập tức báo cáo tình hình lên cấp , cũng sẽ liên hệ với phía trường của các em. Em cần hỗ trợ gì cứ với ."

Tống Vân suy nghĩ một chút, , "Về phía trợ thủ, cần. Ngài chỉ cần báo cáo tình hình của tới phía Lĩnh Nam, để họ cử ga đón , trực tiếp dẫn núi là ."

Lữ trưởng Tần gật đầu, "Không thành vấn đề. Em về với gia đình một tiếng. Trong vòng hai tiếng đồng hồ, nhất định mặt ở ga tàu. Cảnh vụ viên của sẽ đưa cho em vé chuyến tàu gần nhất tới Lĩnh Nam."

Hai thống nhất, Tống Vân lập tức rời khỏi Bộ Tư lệnh, trở về ngay đường Chính Đức.

với nhà chuyện Tề Mặc Nam gặp nạn. Ông Tề vẫn đang ở nhà, cô ông lo lắng.

"Lại nhiệm vụ? Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, thể ngày mai ?" Bạch Thanh Hà hỏi.

Tống Vân nhanh chóng thu dọn hành lý gọn nhẹ, "Con ngay lập tức. Mấy cây cổ và đà la lê trồng ở vườn , nhớ chăm sóc giúp con, cứ dùng nước trong hai cái chum lớn để tưới, trong đó con pha thêm t.h.u.ố.c dưỡng rễ ."

Bạch Thanh Hà gật đầu, "Mẹ . Ở bên ngoài con chú ý an , đừng việc gì cũng xông lên . Người tài giỏi nhiều như , việc gì cũng nhất định do con ? Con là con gái, bảo vệ bản ."

Bạch Thanh Hà nghẹn lời, trong lòng bà rõ hơn ai hết, Tiểu Vân gia nhập quân đội là vì bà. Nếu do bà và Tống Hạo gánh nặng, Tiểu Vân căn bản cần vất vả như . Với bản lĩnh của con bé, bác sĩ nhàn nhã, tiền thời gian, một chút nguy hiểm cũng .

bây giờ —

"Mẹ, con sẽ , đừng lo lắng." Cô ôm lấy Bạch Thanh Hà, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Huy Bảo bây giờ lớn hơn một chút , chỉ uống sữa chắc chắn đủ, thể cho nó ăn thêm thứ khác . Dù cũng là sói, nó ăn thịt. Con một ít tem thịt ở đây, cầm lấy, đừng tiết kiệm."

Tống Vân định lấy tem thịt, Huy Bảo chạy tới, c.ắ.n lấy ống quần cô chịu nhả , trong miệng kêu ư ử.

"Cắn quần chị ?" Tống Vân cúi xuống, bế Huy Bảo lên, xoa xoa đầu nó.

Huy Bảo quyến luyến dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay cô, trong miệng vẫn kêu ư ử, tỏ lưu luyến với cô.

Tống Vân đặt Huy Bảo xuống, "Chị . Ở nhà ngoan ngoãn lời, ăn uống , đợi chị trở về, em lớn thêm nữa đấy."

Huy Bảo chạm đất lập tức c.ắ.n chặt lấy ống quần Tống Vân, nhất quyết chịu buông.

Bạch Thanh Hà nhận manh mối, "Có theo con ?"

Tống Vân nhíu mày, "Đi theo con?"

Vân Vũ

Tiểu gia hỏi còn quá nhỏ, mang theo bên ngoài bất tiện, thôi bỏ .

Tống Vân định dùng một chút sức gỡ Tiểu Huy Bảo , đột nhiên nghĩ tới Huy Bảo là sói. Mũi của nó còn thính hơn chó, khả năng truy tìm con mồi là bẩm sinh. Nếu mang nó đến Lĩnh Nam, phát huy tác dụng?

Bức điện báo rằng Tề Mặc Nam và rừng trùng độc. Nơi nào gọi là rừng trùng độc, thì bên trong tất nhiên là mù mịt khí độc. Thị lực siêu phàm của cô trong rừng trùng độc cũng khó phát huy tác dụng.

Chỉ là Huy Bảo nhỏ bé như cục bông , cô vẫn do dự.

Huy Bảo chỉ lớn bằng thôi, bản năng truy tung còn thức tỉnh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-543-dai-du-son.html.]

Suy nghĩ một lát, cô quyết định thử nghiệm.

Tống Vân phòng lấy một bộ quần áo, cho Huy Bảo ngửi, , "Huy Bảo, giúp chị tìm chủ nhân của bộ quần áo ."

Huy Bảo đôi mắt sáng, dùng sức ngửi ngửi bộ quần áo, ngoảnh đầu bỏ chạy.

Tống Vân chạy theo Huy Bảo ngoài, chỉ thấy Huy Bảo khỏi phòng liền chạy thẳng đến bức tường viền phía đông.

Ở đó một cửa nhỏ, thông sang sân 9 bên cạnh, bình thường khóa, thể thẳng qua.

Huy Bảo còn quá nhỏ, đẩy nổi cánh cửa đang khép hờ, liền vòng vòng cửa kêu ư ử.

Tống Vân đẩy cửa , Huy Bảo chạy , cứ đến mỗi căn phòng ngửi một cái, đến phòng tiếp theo, cho đến khi đến phòng của Bạch Nhuynh Nhuynh, nó rời nữa, mà cửa phòng kêu ư ử.

Bạch Nhuynh Nhuynh thấy tiếng động bước , thấy Huy Bảo còn kịp bế nó, Huy Bảo c.ắ.n lấy ống quần, lôi mạnh về phía Tống Vân.

Tống Vân kinh ngạc.

Hóa khả năng truy tung con mồi của tộc Sói thực sự là bẩm sinh. Huy Bảo còn nhỏ như giỏi như thế, lớn lên còn ?

, bộ quần áo lúc nãy chính là của Bạch Nhuynh Nhuynh bỏ quên trong phòng cô.

"Được , Huy Bảo, em giỏi lắm."

"Chuyện gì thế ?" Bạch Nhuynh Nhuynh ngơ ngác.

Tống Vân thêm gì khác, chỉ cô sắp nhiệm vụ, dự định mang Huy Bảo cùng , nãy là đang thử nghiệm khả năng của Huy Bảo, và kết quả rõ ràng.

Trước khi , Tống Vân với Tử Dịch về chuyện sẽ mang Huy Bảo nhiệm vụ. Tử Dịch nỡ, nhưng khi Huy Bảo thể giúp đỡ chị gái, bé cũng vui vẻ đồng ý.

Tống Vân mang theo Huy Bảo rời , tại ga tàu thuận lợi nhận vé, lên chuyến tàu Lĩnh Nam.

Lĩnh Nam chỉ là một tên gọi khu vực, bộ dãy núi đó đều gọi là Lĩnh Nam, phạm vi cực kỳ rộng lớn. Điểm đến của cô là Đại Dữ Sơn, huyện Càn. Trước tiên tàu đến thành phố Liễu, tỉnh Tây, đó đổi tàu Đại Dữ Sơn, huyện Càn.

Huy Bảo ngoan ngoãn hơn tưởng tượng, chỉ cần ăn no uống đủ, Tống Vân ở bên cạnh, về cơ bản nó hề nghịch ngợm, còn ngoan hơn cả ch.ó con thuần dưỡng.

Ngày mười tám tháng Giêng, Tống Vân xách túi hành lý bước khỏi ga tàu thành phố Liễu. Thân hình nhỏ bé của Huy Bảo thu trong túi hành lý, cái đầu lông lá thò ngoài, tò mò ngó nghiêng khắp nơi.

Tháng ba ở thành phố Liễu nhiệt độ nóng hơn Kinh Thị nhiều, Tống Vân chỉ mặc áo sơ mi và áo khoác quân phục, mấy bước bắt đầu toát mồ hôi.

Đi theo dòng đến cửa , từ xa thấy giương cao tấm biển, đó tên cô.

"Đồng chí, xin chào. là Tống Vân." Tống Vân đến mặt thanh niên đang giơ biển.

Người thanh niên đó cũng mặc quân phục, làn da màu nâu, mắt to mày rậm, dáng một mét bảy, nhưng trông vẻ cao ngang Tống Vân.

Ở thành phố Liễu, màu da như bình thường, đều giống .

cạnh Tống Vân, thanh niên trông càng thêm đen, chỉ đen mà còn vẻ lùn.

"Chào, chào đồng chí." Anh hạ tấm biển xuống, hướng về Tống Vân chào kiểu nhà binh, "Chào Phó đoàn trưởng Tống! là Vi Trường Khánh, dẫn đường tạm thời của đồng chí."

Tống Vân gật đầu, "Xin chào đồng chí Vi. Thời gian khẩn cấp, chúng ngay bây giờ nhé."

Vi Trường Khánh lập tức cầm tấm biển lên, dẫn Tống Vân về phía chiếc xe Jeep đang đỗ xa.

 

Loading...