Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 547: Sói Mẹ

Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:06:52
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bước khỏi hang đá, Tống Vân đảo mắt quanh, thấy gì khác thường, nhưng Hoàn Bảo trong lòng vẫn ngừng kêu ụt ịt. Cô đành đặt nó xuống đất.

Vừa chạm đất, Hoàn Bảo lập tức giương đôi chân ngắn cũn chạy như bay về phía lối hẹp bên hang đá. Tống Vân thấy tim đập thình thịch, vội vàng gọi với theo: "Chậm , chạy chậm thôi!"

Lối hẹp chỉ rộng vài mét, mép ngoài chỉ một vài cây cối thưa thớt mọc đá, bên ngoài mép đó là vực thẳm, chỉ cần sơ sẩy một chút là toi mạng ngay lập tức.

May mắn , dù Hoàn Bảo giảm tốc độ, nhưng nó chạy vững, lao về phía rìa vực mà luôn bám sát vách đá để chạy về phía .

Phải thừa nhận, bản năng sinh tồn của động vật thực sự mạnh hơn con chỉ một chút.

Nếu đổi thành một đứa trẻ mới , nó sẽ thể nào là an , là nguy hiểm.

Nhìn dáng vẻ chạy quen thuộc như rõ đường của Hoàn Bảo, lẽ từng đến đây một .

Chạy hơn mười mét, lối càng lúc càng hẹp, từ chỗ rộng ba mét thu hẹp chỉ còn hơn một mét. Tống Vân vội vàng bước nhanh hai bước, bế Hoàn Bảo lên. Dù thông minh đến , nó cũng chỉ là một con non mới sinh ít lâu.

Đi thêm hơn mười mét nữa, phía xuất hiện một con dốc, trông giống con dốc đây cô từng xuống từ mép vực, chỉ điều hẹp hơn một chút.

Tống Vân quan sát kỹ, cảm thấy con dốc giống như hình thành tự nhiên, mà vẻ như là do bàn tay con tạo . Chỉ điều năm tháng lâu, nhiều dấu vết còn nữa, cây cối che phủ, nên trông giống như hình thành tự nhiên.

Không còn đường nào khác, Tống Vân đành bế Hoàn Bảo leo lên con dốc. Khi chui khỏi đám dây leo phủ kín miệng dốc, cảnh tượng mắt khiến cô dựng cả tóc gáy.

Trên một bãi đất trống rộng rãi, khắp nơi ngổn ngang xương trắng.

Nhìn kỹ , tất cả đều là hài cốt của các loài thú rừng. Xương cốt trải dài tận rừng trướng độc. Nhìn tư thế của một xương thú, lẽ chúng may mắn chạy thoát khỏi khu rừng, nhưng vì trúng độc nên gục ngã bãi đất trống , từ từ c.h.ế.t .

Tống Vân nhanh nhạy bắt một tiếng thở yếu ớt.

Cô đặt Hoàn Bảo xuống. Thân hình nhỏ bé của Hoàn Bảo linh hoạt luồn lách giữa các đống xương thú, dẫn Tống Vân đến cửa khu rừng trướng độc. Một con sói phủ lông màu nâu xám gục mặt đất, mắt nhắm nghiền, chân thỉnh thoảng co giật, thở nhiều hơn hít .

Bụng sói to, phía một vũng nước, vẻ như vỡ ối, nhưng nó còn sức lực để sinh con.

Tống Vân thể khẳng định, con sói thể sống nữa. Quá muộn . Có lẽ nó cố gắng duy trì thở đến bây giờ là vì sinh đàn con trong bụng. Đó là bản năng của tình mẫu tử.

Tiếc , cơ thể nó chất độc trong trướng khí tê liệt, thể sinh nở bình thường.

Sói thậm chí còn sức ngẩng đầu, nhưng vẫn dùng đôi mắt chớp chằm chằm Tống Vân.

Vân Vũ

Hoàn Bảo sốt ruột nhảy lên nhảy xuống, c.ắ.n lấy ống quần Tống Vân kéo về phía sói .

Tống Vân xổm xuống, xoa đầu Hoàn Bảo: "Em ngươi cứu nó, nhưng kịp nữa , nó sắp c.h.ế.t ."

Gần như ngay khi Tống Vân xong câu đó, mắt sói từ từ khép , chân cũng co giật nữa, thở ngừng hẳn.

Tống Vân cái bụng của sói . Những con non trong bụng dường như cảm nhận sự của , hoặc cũng thể là cảm nhận nguy cơ sinh tử, đang giãy giụa dữ dội, khiến da bụng cứ phồng lên xẹp xuống.

Tống Vân thở dài, thực sự thể nào lưng bỏ .

Cô lấy một con d.a.o găm, rạch một đường bụng sói , lôi con sói non mắc kẹt trong bụng sói .

Đó là một con sói non màu lông giống sói , mắt vẫn mở, dính đầy chất nhầy.

May mắn , đồ đạc Tống Vân dự trữ trong kho là đủ. Cô lấy một cái chậu, hứng một ít nước mưa đọng từ hốc đá gần đó, dùng khăn lau rửa sạch sẽ cho sói con. Xong xuôi, cô lấy khăn quấn nó , một tay bế sói con, một tay bế Hoàn Bảo, trở đường cũ.

Trở về hang đá, Vi Trường Khánh và những khác dùng đất cát lấp những chỗ chất nôn trong hang. Mùi hôi bớt đôi chút, nhưng vẫn còn khó chịu, bởi hang thông gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-547-soi-me.html.]

Tề Mặc Nam thấy cô mang về một con sói non mắt còn mở, lấy tò mò hỏi: "Đâu ?"

Tống Vân chỉ ngoài: "Bên ngoài một con sói sắp c.h.ế.t, Hoàn Bảo kéo em . Khi em đến nơi thì sói tắt thở, con non lấy . Nhìn thấy tội nghiệp quá nên em mang về, Hoàn Bảo cũng bạn."

Tề Mặc Nam gật đầu: "Sói nuôi còn hữu dụng hơn chó."

Không Hoàn Bảo hiểu lời , nó bỗng kêu ụt ịt hai tiếng với Tề Mặc Nam, còn dùng đầu cọ cọ ống quần .

Ai mà thích một con non đáng yêu linh tính như chứ.

Tề Mặc Nam xổm xuống vuốt ve Hoàn Bảo một cái, hỏi Tống Vân: "Loại khẩu trang mà các em đang đeo còn ?"

Vừa hỏi Vi Trường Khánh và những khác. Lý do Tống Vân bọn họ thể sợ trướng độc mà đến đây là vì Tống Vân tìm loại thảo d.ư.ợ.c thể kháng chất độc.

Tống Vân gật đầu: "Có chứ, em chuẩn cho . Đợi họ hồi phục thêm chút sức lực nữa là chúng xuất phát."

Tống Vân lấy khẩu trang phát cho . Còn dư hai cái, cô lấy một cái sửa một chút cho sói con dùng.

Một giờ , tất cả đều hồi phục một ít sức lực, về cơ bản thể bình thường. Sau khi kiểm tra tình trạng của từng , Tống Vân lệnh xuất phát.

Có Vi Trường Khánh và những khác ở đây, dù giữa đường ai kiệt sức nổi, cũng sợ , thể phiên cõng.

Tống Vân hỏi Tề Mặc Nam hai c.h.ế.t trong rừng trướng độc là ai.

Quả nhiên, hai đó chính là đặc vụ nước R đẩy họ rừng trướng độc.

Họ Thông Tê Hoàn để bảo vệ tính mạng, cũng đồng đội như Tề Mặc Nam, tiếc sức lực kéo từng một khỏi rừng trướng độc, thì chỉ còn đường c.h.ế.t.

Một giờ chiều, những đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài rừng trướng độc cuối cùng cũng thấy một bóng từ làn sương xám.

Tiếp theo là thứ hai, thứ ba.

lưng còn cõng theo khác, những cõng đều còn sống, tất cả đều còn sống.

Trong rừng vang lên những tiếng reo hò.

nghẹn ngào, mừng rỡ đến phát .

Trước khi rời , Tống Vân trở rừng trướng độc, đeo găng tay cắt một mảnh vỏ cây từ một cây, cho túi bịt kín cất kho.

Cô nghi ngờ chất độc trong rừng trướng độc liên quan đến những loại cây .

Trong rừng trướng độc, cây cỏ, chim muông đều thể sinh sống, chỉ riêng loại cây phát triển cực kỳ , ảnh hưởng. Điều thật hợp lý chút nào.

Hơn nữa, cả và thú trúng độc đều triệu chứng tê liệt thần kinh. Đây thể là loại độc tố tạo do khí đầm lầy tích tụ, rõ ràng còn yếu tố khác tồn tại.

Cô quyết định mang mảnh vỏ cây về Kinh thành tìm nghiên cứu. Nếu xác định vấn đề ở loại cây , thì chuyện sẽ dễ giải quyết. Chỉ cần cử một đội quân, trang đồ bảo hộ đầy đủ, chặt bỏ hết những cây , thì trướng độc tự nhiên sẽ tiêu diệt.

Còn về việc tìm ai nghiên cứu, trong lòng cô thực sự một nhân tuyển vô cùng phù hợp.

Với bản lĩnh của đó, còn thể phát hiện thứ gì ích cho nhân loại từ loại cây kỳ lạ .

Ngoài vỏ cây, cô cũng đào một ít cỏ Ngưu Tâm mang về, xem thể trồng ở khu vực Kinh thành .

Rời khỏi Đại Dữ Sơn, Tống Vân và Vi Trường Khánh cùng những khác đưa tất cả bệnh viện để kiểm tra diện.

 

Loading...