Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 550: Biết Lỗi Không?
Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:06:55
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Vệ Binh mỉm Tống Vân, "Đồng chí , trẻ con phạm sai lầm cũng là chuyện khó tránh khỏi, chúng là lớn, cũng nên chút bao dung với trẻ con. Ai mà chẳng lúc mắc sai lầm, ?"
Tống Vân , liếc cô bé đang thu lưng phụ nữ nhưng dùng ánh mắt giận dữ trừng trừng một cái, sang với Trần Vệ Binh: "Thường , mà sửa, còn gì bằng. Nếu nó thực sự , thành tâm nhận , là lớn, đương nhiên sẽ so đo nhiều với một đứa trẻ. Chi bằng hỏi thử xem, nó ."
Trần Vệ Binh mặt lộ vẻ mừng rỡ, trong bụng nghĩ thầm rốt cuộc vẫn là đồng chí quân nhân điều hiểu lý.
Thế là cúi xuống hỏi cô bé: "Tiểu đồng chí, mau xin đồng chí quân nhân ."
Cô bé dù thu lưng , nhưng giọng to: "Con xin gì? Con gì sai , là con ch.ó của cô c.ắ.n con , con cứ đ.á.n.h c.h.ế.t con ch.ó đó."
Sắc mặt Trần Vệ Binh biến đổi, ngẩng lên Tống Vân, thấy ánh mắt như mà của cô, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Trần Vệ Binh phụ nữ, "Chị dâu, xem —"
Tiền Ngọc Hương nhíu mày, vẻ mặt vui, " con bé xin cô , còn nữa?"
Trần Vệ Binh cũng ngốc, , hai con chút ý nhận nào, gọi đến để gì? Anh là trưởng tàu, cũng chỉ là trưởng tàu, vẻ danh nghĩa cũng , nhưng việc thể quản là giới hạn. Loại việc như thế chỉ thể mặt hòa giải, nếu hòa giải thì cũng đành chịu.
Trong lòng thầm c.h.ử.i Kỳ Ái Quảc thật vô dụng, ngay cả vợ con cũng quản , khó trách một ông bố lợi hại chống lưng ở đầu mà bao nhiêu năm nay vẫn chỉ quanh quẩn ở cái vị trí tiểu đoàn trưởng.
Trần Vệ Binh trong lòng c.h.ử.i thì chửi, nhưng mặt vẫn bảo vệ họ một hai, dù cũng là nhà họ Kỳ.
"Đồng chí , xem như ? họ xin đồng chí, đồng chí xem như cho một chút thể diện, chuyện coi như bỏ qua. sẽ bồi thường thêm một chút cho hai con ch.ó con . thấy con ch.ó con hình như mới sinh vài ngày, phía còn hai hộp sữa bột, lát nữa sẽ bảo mang đến, coi như là sự bồi thường cho lầm của chúng , đồng chí thấy ?"
Tống Vân bất động như núi, sắc mặt bình thản, "Không cần. Cứ để đồng chí công an xử lý theo pháp luật và quy định, nên thế nào thì cứ thế."
Trần Vệ Binh bước lên phía hai bước, hạ giọng , "Đồng chí , đồng chí Kỳ Quân trưởng ?"
"Biết chứ." Cô , ngay từ khi phụ nữ cố ý phận vợ của Kỳ Ái Quốc, cô đoán . Dù họ Kỳ cũng phổ biến, mà ở thành phố K, họ Kỳ phận địa vị thì cũng chỉ một nhà đó thôi. Chỉ là ngờ đồng chí Kỳ Ái Quốc hơn bốn mươi tuổi một vợ trẻ tuổi như , chà.
"Kỳ Quân trưởng , là một chính trực, lý lẽ. gia phong nhà ông hình như lắm. Kỳ Mai Anh và Khương Tân ở Xuyên tỉnh phạm , Kỳ Quân trưởng đưa về thành phố K ở Tổng quân y viện gây chuyện bất an. Không ngờ chuyến tàu hỏa còn gặp nhà họ Kỳ, và là một bản tính như . Quả nhiên một nhà thì cùng một cửa."
Vân Vũ
Sắc mặt Trần Vệ Binh biến đổi, dám hùa theo, cũng dám thêm gì nữa.
Tống Vân chuyện cố ý hạ thấp âm lượng, Tiền Ngọc Hương thấy rõ mồn một, trong lòng thất thần, nghĩ thầm phụ nữ rốt cuộc là phận gì, chuyện của chị cả nhà chồng và Khương Tân, ngay cả chuyện của họ ở Xuyên tỉnh cũng .
Thậm chí khi nhắc đến bố chồng, mặt cô cũng một chút tôn kính nào.
Là thực sự bối cảnh, chỉ là hù dọa?
Cô trong lòng lướt qua tình hình những gia đình thủ trưởng cấp cao trong khu biệt thự, tìm thấy một nữ quân nhân nào độ tuổi phù hợp.
Mọi ai nấy đều suy nghĩ riêng, Tống Vân cũng lười phí nhiều lời nữa, trực tiếp với hai công an: "Sắp đến ga , hy vọng các đồng chí thể công sự công bàn, sẽ tiếp tục theo dõi sự việc ."
Hai công an vốn dĩ đắc tội cô, đặc biệt khi thấy những lời cô về Kỳ Quân trưởng, càng hiểu rõ tuyệt đối thể qua loa đối phó, thì chịu họa tiếp theo sẽ là họ.
"Đồng chí yên tâm, việc chúng nhất định sẽ xử lý công bằng. Thưa đồng chí, đồng chí xưng hô thế nào ạ?" Người công an hỏi.
Tống Vân lấy giấy tờ, " họ Tống."
Hai công an chằm chằm giấy tờ hai giây, thấy chứng minh quân nhân ghi rõ cấp Phó đoàn, lập tức thẳng hơn.
Tiền Ngọc Hương xa hơn, thấy chứng minh quân nhân.
Trần Vệ Binh ở hướng ngược , cũng thấy, nhưng định lát nữa sẽ hỏi riêng hai công an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-550-biet-loi-khong.html.]
Hai công an thấy Tống Vân lưng , cũng sang với Tiền Ngọc Hương: "Đồng chí , phiền đồng chí theo chúng một chút."
Tiền Ngọc Hương tức giận đến run rẩy, cô gọi trưởng tàu đến, cũng rõ phận, nhưng kết quả vẫn là như .
"Cô đừng hối hận!" Tiền Ngọc Hương trừng mắt Tống Vân, nghiến răng nghiến lợi .
Tống Vân mỉm nhạt, "Phản đàn."
Tiền Ngọc Hương rõ Tống Vân gì, Tống Vân thèm quan tâm đến ai nữa, bắt đầu chuẩn bữa trưa cho hai con ch.ó con.
Một tiếng , tàu hỏa đến ga.
Vì cùng ở một toa tàu, Tiền Ngọc Hương và con gái hai công an dẫn xuống tàu, Tống Vân cũng bước xuống tàu ngay đó.
Kỳ Ái Quốc đang đợi vợ con sân ga, từ xa trông thấy vợ con nổi bật giữa đám đông, vội vàng chạy tới.
"Ngọc Hương." Kỳ Ái Quốc bước tới định đỡ lấy hành lý tay vợ, nhưng thấy mắt vợ đỏ hoe, vẻ mặt như chịu nỗi oan ức lớn lắm.
"Xảy chuyện gì ?"
Vừa hỏi câu đó, đứa con gái đang vợ dắt tay bỗng oà lên .
"Rốt cuộc là thế nào? Xảy chuyện gì ?" Kỳ Ái Quốc sốt ruột hỏi.
Lúc , Tống Vân xách túi tới.
Tiền Ngọc Hương đưa ngón tay thon dài chỉ về phía cô, "Chính là cô , Ái Quốc, bắt cô ."
Kỳ Ái Quốc ngoảnh đầu , thấy Tống Vân đang về phía họ, da đầu tê dại, theo phản xạ thẳng , giơ tay chào Tống Vân, "Tống Phó đoàn trưởng."
Tống Vân liếc mắt Kỳ Ái Quốc một cái, gật đầu với , trực tiếp bỏ .
Tiền Ngọc Hương sửng sốt, "Ái Quốc, gọi cô là gì?"
Kỳ Ái Quốc , "Cô là—" Lời đến miệng, liếc hai công an, nuốt , "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tiền Ngọc Hương nghĩ đến vẻ mặt khinh thường của phụ nữ đối với Ái Quốc lúc nãy, nghĩ đến cảnh Ái Quốc chào và gọi là đoàn trưởng, trong lòng lạnh nửa, chẳng gì nữa.
Kỳ Ái Quốc cuối cùng cũng sự tình từ miệng hai công an, nhất thời gì.
Chuyện vợ con , Tống Phó đoàn trưởng sai, chỉ là yêu cầu công an xử lý công bằng, yêu cầu gì khác.
vốn dĩ yêu chiều vợ, cưng chiều con gái, dù , cũng nỡ mắng mỏ, chỉ im lặng cùng vợ con đến Cục Công an Đường sắt để nhận giáo dục.
Vì là vị thành niên, trực hệ ở bên, nên bỏ qua quy trình thông báo cho , khi giáo d.ụ.c xong là thả ngay.
Ra khỏi cục công an, Tiền Ngọc Hương vẫn thèm để ý đến Kỳ Ái Quốc, một tức giận.
Cả đời cô từng chịu cái khí , còn cả cục công an, dù chỉ giáo d.ụ.c vài câu, đó cũng là chuyện vô cùng nhục nhã.
Trở về khu biệt thự, bà lão nhà họ Kỳ thấy con trai đón con dâu và cháu gái về, vui mừng thể tả, từ xa vẫy tay gọi cháu gái, "Nam Nam về , mau đây, bà chuẩn đồ ăn ngon cho cháu ."