Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 552: Dùng Tuổi Trẻ Đổi Lấy Thứ Gì?
Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:06:57
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lữ trưởng Kỳ thèm để ý đến tiếng gào thét của bà vợ già, "Cứ thế , sẽ thứ hai những lời tương tự, các ngươi tự xem xét mà giải quyết."
Nói xong, Lữ trưởng Kỳ lên lầu.
Trong phòng khách im phăng phắc, một lúc lâu mới thấy tiếng của Nam Nam, "Bà ơi, ông thích cháu nữa ?"
Kỳ Ái Quốc nhíu mày , nhưng sắc mặt của Tiền Ngọc Hương vô cùng khó coi. Cô lấy Kỳ Ái Quốc là vì cái gì?
Chẳng lẽ mê ông lớn tuổi? Mê tóc ông bạc trắng? Cô là mê thế lực nhà họ Kỳ lớn, thể giúp cô thăng quan tiến chức, giúp nhà đẻ cô một bước lên mây ?
Thế nhưng bao nhiêu năm trôi qua, cô đạt thứ gì?
Những lợi lộc nhỏ nhặt, cô căn bản xem , nhưng một khi liên quan đến những chuyện và lợi ích lớn hơn, Kỳ Ái Quốc giúp sức, ông công cha luôn lấy nguyên tắc áp chế khác, tuyệt đối chịu giúp đỡ.
Bây giờ thậm chí ngay cả căn biệt thự trong khu tập thể tượng trưng cho địa vị cũng cho ở nữa, rốt cuộc cô hy sinh tuổi trẻ của để đổi lấy cái gì?
Còn náo nhiệt hơn nhà họ Kỳ là nhà họ Tống.
Tống Vân trở về nhà, khi ông lão Tề từ chuyện Tề Mặc Nam gặp nạn, mấy ngày liền ăn ngủ , tiều tụy nhiều. Khi thấy Tống Vân trở về, ông cứ hỏi dám, khiến Tống Vân mà đau lòng.
Người quân nhân ở ngoài xả chiến đấu, nhân quân nhân ở nhà lo sợ, đó là chuyện mà mỗi gia đình quân nhân ngày nào cũng trải qua.
"Ông ơi, Mặc Nam , may nhờ Thông Tê Hoàn của Kỷ, những trúng độc, mà còn cứu tất cả các thành viên trong đội, lập đại công nữa."
Ông lão Tề chằm chằm mặt Tống Vân, "Thật ? Không lừa ông chứ?"
Tống Vân bật , "Chuyện cháu thể lừa ông ? Ông tin thể đến Bộ Tư lệnh hỏi thử xem, cháu với , để ngày mai đúng mười hai giờ trưa gọi điện cho ông, ông cứ đến bưu điện chờ là ."
Ông lão Tề tin , thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ nụ , "Không là , đều là ."
Ads by Pubfuture
Pubfuture Ads
Bên phía nhà họ Bạch Tống Vân trở về, đều sang thăm cô. Bạch Thư Đình thấy Tống Vân lấy từ trong túi một con sói con màu nâu, liền phấn khích nhảy cẫng lên, "Đây là sói con đúng ? ? Em là ngay."
Tống Vân gật đầu, " , Huy Bảo nhặt ở núi Đại Dữ, chị đặt tên cho nó là Vũ Bảo."
"Chị, thể cho em nuôi ?" Bạch Thư Đình hỏi.
Tống Vân thoải mái gật đầu, "Được thôi, em đem về nuôi , nó mới sinh mấy ngày, em chăm sóc cẩn thận nhé."
Bạch Thư Đình vui mừng nhảy cẫng lên, đưa tay bồng sói con, kết quả sói con chịu, vùng vẫy kịch liệt, kêu ụt ịt.
Bạch Thư Đình cũng để ý, nghĩ thầm cho nó uống vài bữa sữa nó sẽ chịu thôi.
Kết quả là khi Bạch Thư Đình đem Vũ Bảo về nhà, Vũ Bảo cứ luôn bồn chồn bất an, ăn ngủ, cứ luôn tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, thèm để ý đến ai.
Bạch Thanh Phong khuyên con trai, "Vũ Bảo nhận chủ , sói và ch.ó khác , nhận là nhận, sẽ dễ dàng đổi, con vẫn nên trả , thì sói con sẽ đói khổ đấy."
Bạch Thư Đình nỡ, nhưng cũng đành lòng Vũ Bảo cứ ăn uống ngủ, đành đau lòng trả Vũ Bảo về.
Mọi đều tưởng rằng chủ mà Vũ Bảo nhận là Tống Vân.
Kết quả là Vũ Bảo khi trở về nhà bên cạnh, liền lao thẳng đến chỗ Huy Bảo, cọ xát bên Huy Bảo hết chỗ đến chỗ khác, thèm ai khác.
Huy Bảo vẻ mặt chán ghét, một cái đá Vũ Bảo xa, kết quả Vũ Bảo dính lên.
Chà, hóa chủ mà Vũ Bảo nhận, là Huy Bảo.
Tống Vân ngạc nhiên, dù Huy Bảo khác biệt, rõ ràng chủng loại huyết mạch cao cấp hơn Vũ Bảo, khiến Vũ Bảo thần phục nó là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-552-dung-tuoi-tre-doi-lay-thu-gi.html.]
Giao hai con sói con cho Tử Dịch chăm sóc xong, cô vội vàng vườn trồng cỏ Ngưu Tâm mang về, tổng cộng mang về mười khóm, đó vẫn để trong ô chứa đồ nên trạng thái vẫn . Trồng xong tưới nước dinh dưỡng, hy vọng chúng thể sống sót.
Ở nhà một đêm, sáng hôm Tống Vân đến trường ngay.
Trong văn phòng giáo viên, Chủ nhiệm, Bộ trưởng và Chính ủy đều mặt. Lưu Bộ trưởng đưa cho Tống Vân một tấm thiệp mời, "Em xem thử ."
Thiệp mời bằng tiếng Anh, phía bản dịch tiếng Hoa tay, đại ý là quân đội Mỹ tổ chức một Đại hội Thể thao Quân nhân tại thành phố Los Angeles, mời Hoa Quốc cử đại diện quân nhân tham gia. Tổng cộng năm môn thi đấu, ít nhất cử năm , đảm bảo mỗi môn ít nhất một tham gia, cũng thể cử hai cho một môn đơn lẻ, tổng đại diện quân nhân vượt quá mười .
"Chúng dự định cử mấy ?" Tống Vân hỏi.
Giáo viên , "Chỉ cử năm thôi, mục đích chính là thăm dò tình hình, xem bọn họ rốt cuộc chơi trò gì, kết quả quan trọng."
Tống Vân gật đầu, "Cử năm ai?"
Giáo viên lấy danh sách đưa cho cô, để cô tự xem.
Tề Mặc Nam rõ ràng đầu danh sách, tên cô thứ hai, ba còn đều là quen: Mân Hồng Kỳ, Kỳ Vi Dân, Kiều Phong Thâu.
Mân Hồng Kỳ năng lực mạnh, cận chiến, b.ắ.n s.ú.n.g đều giỏi. Kỳ Vi Dân danh xưng thần xạ thủ, thể tham gia thi bắn. Kiều Phong Thâu sức lực lớn, lớn hơn bình thường nhiều, thuộc loại thiên sinh đại lực.
" Tề Mặc Nam giờ còn ở Lĩnh Nam, kịp ?"
Giáo viên , "Đã xác nhận với bên Bộ Tư lệnh , công việc bên đó sắp kết thúc, mấy ngày nữa sẽ về, kịp mà."
Kịp là , Tống Vân gật đầu, "Vậy em cần chuẩn gì?"
Giáo viên , "Chuẩn sẵn sàng để tranh quang cho nước nhà là , ngoài cần gì hết."
Vân Vũ
Tống Vân cũng , "Nghe như thể tranh quang cho nước nhà dễ lắm ."
Bộ trưởng cũng hùa theo, "Người khác lẽ dễ, chứ em thì dễ ?"
Tống Vân dậy, vẫy tay, "Sợ các vị , , em thể xin nghỉ thêm vài ngày nữa ? Có chút việc ."
"Chẳng lẽ cứ là em, cứ ?" Giáo viên bất lực, là cần chuẩn , chẳng lẽ thật sự một chút chuẩn cũng ?
Tống Vân kể chuyện Lĩnh Nam, cùng việc cô nghiên cứu giải quyết vấn đề chướng khí, "Đây cũng là việc lợi nước lợi dân, thứ chướng khí độc đó một ngày giải trừ, thì vẫn còn t.a.i n.ạ.n xảy . Em sớm giải quyết việc , mong thêm bi kịch nữa."
Nói đến mức , giáo viên và bộ trưởng dù sốt ruột thế nào, cũng tiện gì thêm, liền vui vẻ duyệt cho nghỉ phép.
Tống Vân khỏi trường liền thẳng đến Bộ Tư lệnh, tìm đến văn phòng của Hạ Thủ trưởng, đặt mảnh vỏ cây mang về từ núi Đại Dữ lên bàn việc của ông.
Hạ Thủ trưởng thấy Tống Vân là mừng, ha hả, "Đến thì đến, còn mang quà gì."
Tống Vân lấy mảnh vỏ cây từ túi vải, "Hôm nay quà , đây là mẫu vỏ cây cháu lấy từ rừng chướng khí ở núi Đại Dữ, ông xem thử."
Hạ Thủ trưởng nghiêm mặt , tiếp nhận mảnh vỏ cây xem kỹ, nhưng cũng chẳng thấy gì khác thường.
"Cái vấn đề gì ?" Hạ Thủ trưởng hỏi.
Tống Vân , "Cháu cũng nữa, nhưng cháu nghi ngờ khói độc trong rừng chướng khí liên quan đến loại cây , nhưng cháu am hiểu lắm về phương diện ."
"Vậy thì ? Em cho rằng hiểu ?" Hạ Thủ trưởng buồn nhịn .
Tống Vân , "Cháu nhờ ông tìm một hiểu về phương diện giúp nghiên cứu thử, thể giải khai bí mật của chướng khí, thậm chí còn thể phát hiện khác, đây là việc đại lợi cho nước cho dân."
Hạ Thủ trưởng thể vị trí Chính ủy quân khu , tâm tư đương nhiên nhạy bén hơn bình thường. Tống Vân tìm ông chuyện , rõ ràng tính toán, "Em thẳng , nhân tài nào."