Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 585: Dị Ứng

Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:07:41
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

thằng con trai chỉ một lòng cái phương t.h.u.ố.c đó, đến cả cũng thèm, thứ thú vật bằng, còn nghiền nát đậu phộng - thứ mà thể ăn - trộn nước canh, cưỡng ép bố uống một bát to.

Viện trưởng Chu xong, giận dữ thể kìm nén, lập tức rời khỏi phòng cấp cứu, thẳng tiến đến phòng Bảo vệ, lệnh thả Kỷ Nguyên Huy và Tư Phong Niên, đó cử đến Công an cục báo án.

Dù chuyện lớn đến , ông cũng quyết cho lẽ, trừng phạt thật nghiêm khắc. Nếu , những kẻ mất hết lương tâm sẽ học theo, thế thì bệnh viện sẽ trở thành nơi gì chứ? An của bác sĩ thì ai đảm bảo?

Đây là Kỷ Nguyên Huy may mắn, gặp Tống Vân. Nếu Tống Vân thì ? Rốt cuộc Kỷ Nguyên Huy sẽ kết thúc thế nào?

Những chuyện như thế đây từng xảy , kết cục của những bác sĩ đó đều mấy . Nghĩ đến đây thôi khiến phát khiếp, cũng khiến cơn giận trong lòng ông càng thêm sục sôi.

Bốn cả họ Quách, vợ chồng hai họ Quách vốn đang đợi ở ngoài phòng cấp cứu để tin báo tử của cha già, và tính toán kế hoạch thế nào để chiếm đoạt phương t.h.u.ố.c . Không đợi tin cha c.h.ế.t, họ đón nhận sự xuất hiện của công an.

"Các dựa cái gì để bắt ? Chúng phạm tội gì?" Anh cả họ Quách gào lên.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở , Tống Vân bước . Anh cả họ Quách ngay cửa, đầu liền thấy giường bệnh trong phòng cấp cứu, cha già mà tưởng chắc chắn c.h.ế.t giờ đây đang bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Trái tim cả họ Quách lập tức lạnh nửa.

vẫn chịu từ bỏ, tiếp tục gào to: "Rốt cuộc chúng phạm tội gì? Không rõ ràng, tuyệt đối theo các ."

Đồng chí công an nghiêm nghị, lạnh lùng : "Chúng tiếp nhận báo án từ đồng chí Quách Hải Dân, rằng con trai ruột là Quách Kỳ cưỡng ép uống nước canh đậu phộng, dẫn đến sốc phản vệ nghiêm trọng. Anh chính là Quách Kỳ ?"

Mặt Quách Kỳ biến sắc, trắng bệch. Hắn ngờ ông lão tàn nhẫn đến , thật sự tay. Hắn là con trai ruột của lão mà!

"Bố tai biến mạch m.á.u não, tỉnh táo. Lời của ông thể tin ?" Quách Kỳ cãi bướng.

Công an về phía Viện trưởng Chu.

Viện trưởng Chu : "Người đang ở trong đó, tỉnh táo , các đồng chí hỏi một cái là ngay."

Vợ chồng hai họ Quách thấy tình thế , định lẻn , liền một đồng chí công an chặn .

"Anh là Quách Căn ? Anh vẫn thể ."

Quách Căn vội : "Chuyện ép bố uống nước canh đậu phộng liên quan gì đến . chẳng gì cả."

Công an : "Anh cấu kết với Quách Kỳ để tống tiền, tống tiền bác sĩ, chứng giả để vu cáo bác sĩ, đó chẳng là phạm tội ?"

Quách Căn chân mềm nhũn, hối hận vô cùng. Hắn nên lời trai, mơ mộng chuyện phát tài.

Vân Vũ

Giờ đây, tiền chẳng thấy , sa vòng lao lý.

Với lời khai của Quách Hải Dân, sự việc rõ rành rành. Anh em nhà họ Quách dẫn .

Tống Vân cảm ơn y tá Lưu, thấy trong hộp t.h.u.ố.c vài gói ích mẫu thang do cô tự pha chế đó, liền lấy hai gói đưa cho y tá Lưu, " nhớ đây chị từng xin nghỉ vì đau bụng kinh. Lần tới khi đến kỳ kinh mà còn đau, chị hãy thử uống cái xem."

Y tá Lưu rõ bản lĩnh của Tống Vân, t.h.u.ố.c do chính tay cô pha chế, cô vui sướng đến phát điên.

Ba họ định rời bệnh viện thì Bạch Nhuynh Nhuynh và Bạch Thanh Phong vội vã chạy tới. Thấy cả ba đều bình an vô sự, họ thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Nhuynh Nhuynh chạy đến mặt Tư Phong Niên, mặt mày căng thẳng: "Không chứ?"

Tư Phong Niên lắc đầu, ánh mắt Bạch Nhuynh Nhuynh tràn đầy ân tình: "Anh , để em lo lắng ."

Bạch Nhuynh Nhuynh nhẹ tay đ.ấ.m cánh tay : "Biết thế mà vẫn cẩn thận. Em với bao nhiêu , tâm phòng khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-585-di-ung.html.]

Kỷ Nguyên Huy ho khan một tiếng, ngượng ngùng: "Cái , chuyện trách Phong Niên. Là do hành sự bất cẩn, Phong Niên liên lụy. Lần sẽ như nữa."

Tống Vân thở dài trong lòng, lòng thật thể nào chịu nổi sự thử thách. Vốn dĩ là một phương t.h.u.ố.c , thể cứu bao nhiêu mạng , chỉ vì lòng và thời thế đen bạc, khiến cho hạt minh châu vùi lấp.

"Tiên sinh Kỷ, chuyện trách ông. Ông điều một bác sĩ nên . tin rằng ngay cả Tư bác sĩ, nếu gặp tình huống như , cũng sẽ khoanh tay ."

Tư Phong Niên gật đầu: " . Miệng tâm phòng , cũng khuyên ông đừng tùy tiện lấy thông tê cho khác dùng. nếu thật sự gặp tình huống như Quách Dân Hải, và chỉ thông tê mới cứu ông , chắc chắn cũng sẽ dùng."

Kỷ Nguyên Huy những lời , tâm tình hơn nhiều. , ông sai.

là ở những trái tim tham lam .

Tống Vân ngày mai họ nghỉ, liền mời họ ngày mai cùng ngoại ô du xuân.

Hai thầy trò lâu ngoài chơi, tự nhiên vui vẻ nhận lời. Những u ám trong lòng lập tức tan biến. Trên đường về, họ bắt đầu lên kế hoạch xem nên mang gì chơi xuân.

Trở về đường Chính Đức, Tống Tử Dịch đang canh ở cửa ngóng trông thấy đều trở về, vội chạy trong gọi bố .

Bạch Thanh Hà và Tống Hào kéo hai họ về nhà: "Đã muộn thế , chắc đều ăn tối. Ở nhà chuẩn sẵn , mau rửa tay ăn ."

Kỷ Nguyên Huy và Tư Phong Niên cũng khách sáo. Từ khi đến thị thành, họ ít đến đây ăn nhờ. Gia đình họ Tống chân thành nhiệt tình, họ cũng xem họ như , những lễ nghi khách sáo.

Tống Vân thấy bàn ăn còn bày một đĩa bánh đường trắng mà cô thích, hình dáng là ngay do Vương Huệ - đang ở nhà ông lão Cổ - . Cô bánh đường trắng thích tạo hình thành từng cái vòng, xếp chồng lên thành hình tháp nhọn, khác với kiểu bánh tròn mà khác .

"Ông lão Cổ đến qua ?" Tống Vân gắp một miếng bánh đường trắng bỏ miệng.

Bạch Thanh Hà trợn mắt cô: "Đừng gọi là lão đầu nữa. Người còn trẻ chán, so với chúng cũng chẳng lớn hơn là mấy. Chỉ là tóc bạc sớm, thích chải chuốt, nên trông già hơn thôi."

Tống Vân cũng , chỉ là gọi quen miệng, tôn trọng. Đối với cô, gọi ông là "lão đầu Cổ" là một cách xưng hô thiết.

Tống Tử Dịch : "Bác Cổ hai năm nay đỡ hơn nhiều . Em nhớ lúc em mới đến quân khu tỉnh Xuyên, bác Cổ còn chải chuốt hơn bây giờ, trông cứ như một ông lão. Mọi trong khu gia thuộc đều gọi ông là lão đầu Cổ. Sau , chị em mua cho ông ít quần áo, bây giờ ông tinh thần hơn nhiều."

Tống Vân nghĩ thầm, khi đội y tế quân đội, yêu cầu kỷ luật, thể chải chuốt . Nếu , ông vẫn sẽ như thôi. Không ông luộm thuộm, mà là ông quen như thế, cảm thấy như là thoải mái nhất, chỉ thôi.

" , bác Cổ ngày mai sẽ cùng chúng . Ông hái thuốc."

Tống Vân gật đầu: "Được."

Ban đầu định đều bằng xe đạp, Tống Vân chợt nghĩ đến thể lực của Bạch Thanh Hà và Cát Mỹ Lâm e rằng đạp xe lâu như , còn cả bà ngoại nữa. Đây là cơ hội , cũng nên đưa bà ngoại ngoài dạo.

"Mọi ăn , em gọi điện thoại." Tống Vân nhanh tay gắp một miếng bánh đường trắng ném miệng, đặt đũa xuống chạy vụt ngoài.

Bạch Thanh Phong cảm thán: "Giá mà trong nhà điện thoại thì , đỡ chạy ngoài xa như mỗi gọi điện."

Tống Hào lắc đầu: "Đừng mơ nữa."

Tống Vân một mạch chạy đến bưu điện. Ở đây ban đêm cũng trực, đề phòng việc gấp cần gọi điện.

Tống Vân gọi điện đến văn phòng của Hàn Tần, quả nhiên Hàn Tần, con việc cuồng nhiệt đó, vẫn đang ở đó.

"Em mượn xe."

 

Loading...