Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 592: Ngươi Là Thứ Mấy?
Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:07:49
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Càng tìm hiểu, hai chị em càng thấy xót xa cho Đường Ngọc.
Ngoài xót xa, còn phẫn nộ, đặc biệt là Tống Vân. Là một quân nhân, cô nghĩ đến việc nếu bản cũng hy sinh vì nước như cha của Đường Ngọc, thì tất cả những gì đ.á.n.h đổi bằng mạng sống, con trai hưởng chút nào, rơi tay khác, con trai còn no cái bụng, ấm cái , chịu ánh mắt khinh thường của thiên hạ. Nghĩ đến đây, cô giận đến mức chắc bật nắp quan tài mà sống dậy.
Tống Tử Dịch : "Đường Ngọc, nhà bác của cháu ở ? Anh đòi công đạo cho cháu ngay bây giờ."
Đường Ngọc lắc đầu: "Không tác dụng ." Cậu từng kể với khác về cảnh của , cũng đến nhà bác điều tra, nhưng họ luôn vô lý do để biện minh, rốt cuộc chuyện cũng chìm xuồng. Hơn nữa, từ đó về , cuộc sống của càng trở nên khốn khó hơn. Nếu bây giờ việc học của miễn phí, ước chừng sách vở cũng cho tiếp tục học nữa.
Tống Vân cũng : "Công đạo đương nhiên đòi, nhưng cần phương pháp. Xông cãi đ.á.n.h trực tiếp là vô ích."
Tống Tử Dịch chị , lập tức chị ắt chủ ý: "Chị, chị định thế nào? Chị , em sẽ ."
Tống Vân khẽ: "Em ."
Sau khi hỏi kỹ về tình hình của cha Đường Ngọc, cô khỏi nhà đến Bộ Tư lệnh, tìm mấy đồng đội cũ của cha Đường Ngọc là Đường Liên Sơn, cũng là những chú quân nhân vẫn thường đến thăm Đường Ngọc khi Đường Liên Sơn hy sinh.
Tống Vân kể tình hình của Đường Ngọc cho họ , mấy cũng giận dữ thôi.
khi Tống Vân hỏi họ ai thể nhận nuôi Đường Ngọc, tất cả im lặng.
Cũng , nếu họ thể nhận nuôi, sớm nhận , nào đợi đến bây giờ.
Tống Vân : "Nhà rộng, đủ chỗ ở, thể nhận nuôi Đường Ngọc, nhưng cần sự giúp đỡ của các ."
Mấy bàn bạc, nhanh chóng kế hoạch.
Ba quân nhân như thường lệ mang đồ đến nhà bác Đường Ngọc thăm , kết quả đương nhiên là gặp, thế là họ hỏi bác Đường Ngọc: "Tiểu Ngọc ?"
Vân Vũ
Bác Đường Liên Thành mặt mày ngượng ngùng, gượng : "Tiểu Ngọc đến nhà bạn học chơi , là đến nhà bạn bài tập, ăn tối xong sẽ về."
"Vậy , thế thì chúng đợi bé ở đây ."
Bác Đường đương nhiên , gượng gạo : "Cái , cái tiện lắm, nhà chật thế , con gái học cấp ba , mấy cứ ở mãi trong nhà e tiện."
Ba thầm lạnh, đây là tiện, bây giờ mới tiện?
"Vậy chúng ngoài đợi bé." Ba xong liền , cũng , cứ đợi chung cư ống.
Bác gái Đường từ trong nhà chạy : "Bây giờ tính ?" Đường Ngọc mất tích nhiều ngày, họ căn bản tìm kiếm, cũng báo án, bởi vì họ Đường Ngọc bọn buôn bắt , chính con gái họ là Đường Lan Tâm tận mắt chứng kiến.
Họ căn bản từng nghĩ đến việc tìm Đường Ngọc về, họ dự định cho cháu trai nhà bác gái đổi tên thành Đường Ngọc, như họ những thể tiếp tục nhận trợ cấp, khi cháu trai trưởng thành còn thể dựa phận gia đình liệt sĩ để xin một công việc chính thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-592-nguoi-la-thu-may.html.]
Mọi thứ đều tính toán kỹ, vẫn tưởng mấy lính lâu đến thăm Đường Ngọc, cũng sẽ đến nữa, nào ngờ đột nhiên họ chạy đến.
Bác Đường mặt đen như mực : "Họ đợi lâu thấy , tự khắc sẽ ."
Thế nhưng tính sai, đợi đến tối mịt, mấy lính vẫn thấy , ngược còn đến gõ cửa nhà họ, âm thanh còn đặc biệt lớn, khiến hàng xóm hai bên đều kinh động.
Bác Đường thấy thể tránh , đành mở cửa.
Vương Vĩ cố ý lớn tiếng hỏi: "Muộn thế mà Tiểu Ngọc vẫn về? Nhà bạn học của cháu ở ? Chúng qua đó đón cháu."
Bác Đường ấp a ấp úng trả lời .
Bà hàng xóm bên cạnh nhịn , lên tiếng: " cũng nhiều ngày thấy đứa bé Đường Ngọc, vẫn tưởng các đón nó đến đơn vị chơi , hóa ." Bà hàng xóm chằm chằm Đường Liên Thành, thấy vẻ mặt hốt hoảng, càng khẳng định suy đoán của , Đường Ngọc chắc chắn họ bán , đôi vợ chồng gan đen , khác việc họ , bà rõ lắm. Nhìn đứa bé Đường Ngọc gầy thành dáng gì, đến nhà họ hai năm mà gần như cao lên tấc nào, thể tưởng tượng cuộc sống của nó .
Lúc , bà lão họ Đường từ trong nhà bước , tiên liếc mắt con trai và con dâu, đó : "Ngọc nhi gửi về quê nhà chú họ của nó , vài hôm nữa mới về. Các chú tìm Ngọc nhi việc gì ?"
Vương Vĩ nhướng mày: "Vừa nãy đồng chí Thẩm như . Anh Tiểu Ngọc đến nhà bạn học bài tập, ăn tối xong sẽ về. Bây giờ bà Tiểu Ngọc bà gửi về quê nhà chú họ. Trong hai , rốt cuộc ai thật, ai dối?"
Bà lão trừng mắt con trai cả: "Không thật giả gì cả. Lúc đưa Tiểu Ngọc , Liên Thành nhà, nó chuyện , tưởng Tiểu Ngọc như khi đến nhà bạn học bài tập."
Bà cô hàng xóm ngay lúc giở giọng: "Không đúng chứ, giờ Tiểu Ngọc từng đến nhà bạn nào bài tập cả. Bạn học các là nhà ai ?"
Bà lão họ Đường lập tức trừng mắt bà cô hàng xóm: "Cần gì bà nhiều chuyện? Tiểu Ngọc đến nhà bạn học còn báo với bà? Bà là thứ mấy?"
Bà cô hàng xóm cũng nổi giận: "Còn bảo là thứ mấy, thấy chính là cả nhà các dối. Tiểu Ngọc căn bản cũng chẳng về quê nhà chú họ nào chứ? Mấy ngày nay cũng thấy bà khỏi nhà, bà đưa con trong mơ ?" Nói sang Vương Vĩ và mấy : "Các đồng chí, đứa bé Đường Ngọc khổ lắm, ở nhà họ sống qua ngày nào . Các đồng chí nếu thực lòng thương cái mầm non mà Liên Sơn để , hãy sớm đón đứa bé . Đứa bé mới mười một tuổi, cái đầu còn cao bằng đứa chín tuổi nhà , gầy như con mèo, cứ thế , lớn nổi còn là vấn đề."
"Bà bậy! Bà còn dám bậy nữa, xé miệng bà . Ngọc nhi nhà là do thể chất nên mới chậm lớn. Trong nhà cái gì ngon cũng dành cho nó, bao giờ bắt nó động tay động chân một chút. Có chỗ nào với nó chứ?"
"Có với nó , trong lòng các rõ nhất. Người khác , chứ nhà chúng chỉ cách một bức tường, gì ? Làm lương tâm. Trước đây, vợ chồng Liên Sơn đối với hai cụ và cả nhà cả đều bạc. Bây giờ Liên Sơn mới bao lâu? Các đối xử tệ với con nó như , sợ trời tru đất diệt ?"
Vương Vĩ 'đúng lúc' lên tiếng hòa giải: "Hai bà đừng cãi nữa, một câu."
Bà cô hàng xóm ngừng lời, bà nội Đường Ngọc vẫn còn lầm bầm c.h.ử.i rủa. Vương Vĩ thèm để ý bà , sang hỏi Đường Liên Thành: "Đã đưa Tiểu Ngọc về quê nhà chú họ, cho chúng địa chỉ nhà chú họ của Tiểu Ngọc, tìm bé ngay bây giờ."
Đường Liên Thành cảm thấy lưng toát mồ hôi lạnh, lạnh toát, ấp úng : "Cái ... cái ... Tiểu Ngọc bây giờ ... , các đừng đến phiền bé nữa."
Vương Vĩ trở mặt lạnh lùng: "Chúng là đại diện tổ chức đến thăm hỏi gia đình liệt sĩ. Bây giờ thấy , các rõ đầu đuôi. thể cho rằng, các bán ."