Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 596: Hối Hận

Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:07:53
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông Tề vẫy tay, "Không , cháu cứ bận việc ."

Bác Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy trở bếp, nhưng trong lòng vẫn tò mò về mối quan hệ giữa hai cha con nhà , bèn lén dựng tai lên ngóng động tĩnh trong phòng khách.

Trong phòng khách, ông lão họ Tề Tề Quốc Cường chút lúng túng và Ngô Cầm với vẻ mặt giả tạo, nhíu mày hỏi: "Có việc gì ?"

Tề Quốc Cường nào thể sự lạnh nhạt của ông cụ, trong lòng khó chịu. Anh gượng ép nụ , tiên chào hỏi ông Mạc và ông Từ, mới lên tiếng, "Chẳng việc gì to tát cả, chỉ là đến thăm bố."

Ông Tề liếc món đồ trong tay , trong lòng lạnh lùng chê bai, nhưng cũng lời nào khó , "Bố vẫn , cần cháu bận tâm. Còn việc gì khác ?"

Tề Quốc Cường định mở miệng, Ngô Cầm vội lên tiếng, "Bố, Mặc Nam đến ạ? Hôm nay là ngày vui thế , ?" Vừa , cô lấy món đồ từ tay Tề Quốc Cường, mang đặt lên bàn một bên, "Đây là thứ con và Quốc Cường mua cho bố, con để ở đây nhé."

Trên bàn cũng đặt một lễ vật, khác mang đến, kịp cất , là những loại thực phẩm bổ dưỡng cao cấp, loại tiền cũng chắc mua . Mắt Ngô Cầm đỏ ngầu, những thứ đáng lẽ là của cô , cô là trưởng tức nhà họ Tề mà.

Món đồ cô mang đến đặt chung bàn với những món quà cao cấp , trông thật rẻ tiền và buồn , nhưng cô để ý, thể mang đồ đến là lắm .

Ông Tề đáp lời Ngô Cầm, nhưng ông Mạc nhịn , mỉa mai: "Mặc Nam thể so với sự hiếu thảo của hai vợ chồng các . Nghe các cách ba ngày năm hôm chạy sang nhà họ Ngô, tiền Tề Quốc Cường kiếm mấy năm nay, phần lớn đều đổ nhà họ Ngô của . Bố gặp ai cũng khoe đẻ cô con gái ngoan, lấy chồng hai vẫn gả thế, rể hiền còn hơn con trai ruột, còn là đoàn trưởng, cả nhà đều nhờ."

Câu khác gì tát mặt Tề Quốc Cường.

đó là sự thật.

Những năm nay, quan tâm đến cha đẻ của , nhưng thường xuyên cùng Ngô Cầm sang nhà họ Ngô. Nhà họ Ngô đúng là nhờ ít, lương của cũng thực sự Ngô Cầm đem giúp đỡ cho nhà họ Ngô.

Ngô Cầm đương nhiên cũng ý ngoài lời của ông Mạc. Trong lòng cô nguyền rủa ông Mạc cả vạn , nhưng mặt nở nụ hiền dịu, "Vâng, Quốc Cường đúng là hiếu thảo. Những năm nay lo lắng bố ở Hắc Long Giang , nhờ điều tra. Tiếc là lúc bệnh nặng gặp thầy lang băm, nhờ nhầm , những mất tiền oan mà còn suýt nữa hại chính . Sau đó Mặc Nam tìm bố, bố thứ đều , mới yên tâm."

Lời chỉ ma mới tin, thì .

Ông Mạc Tề Quốc Cường với vẻ mặt nửa nửa , "Quốc Cường, thật ? Cậu thực sự nhờ điều tra tình hình của bố ở Hắc Long Giang? Và suýt nữa hại chính ?"

Tề Quốc Cường nắm chặt tay, lưỡi như thắt nút, thốt nên lời.

Ngô Cầm đẩy một cái, "Anh chứ, lẽ nào bố tin ?"

Cuối cùng, Tề Quốc Cường vẫn thể chữ "" trái với lương tâm, lắc đầu, "Không ."

Ông Mạc khẩy, "Xem da mặt vẫn còn mỏng hơn tường thành một chút." Rồi ông liếc Ngô Cầm.

Ngô Cầm tức điên lên, cái tên Tề Quốc Cường , cái trò gì , đưa đẩy lời cho , còn tiếp, bệnh ? Đến lúc còn giả vờ quân tử cái gì.

Ông Tề đặt mạnh chén rượu xuống bàn, ngẩng mặt Tề Quốc Cường và Ngô Cầm, "Còn việc gì nữa ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-596-hoi-han.html.]

Ngô Cầm thấy Tề Quốc Cường gì, đành liều mạng, giả vờ t.h.ả.m thiết, "Bố, mấy năm nay cuộc sống của con và Quốc Cường cũng khó khăn lắm. Sức khỏe của con suy kiệt từ khi sinh Vệ Đông, bao năm tìm thầy chạy t.h.u.ố.c khắp nơi cũng khá hơn. Nhà cũng chẳng tích cóp gì, con chỉ trông chờ vị trí của Quốc Cường thể thăng tiến một chút, như lương của cũng cao hơn, cuộc sống của chúng con cũng đỡ chật vật hơn."

Ông Từ vốn cũng là miệng lưỡi sắc bén, vốn ưa gì hai vợ chồng , lúc thực sự nhịn nữa, "Thế thì để thăng tiến ? Nói với lão Tề gì? Cô đừng bảo là tưởng việc thăng chức điều động trong quân đội cần thông qua bình xét khảo hạch, ai đó tùy tiện một câu là ai lên thì đó lên chứ? Đang mơ giữa ban ngày ? Với , tư tưởng của cô thế vấn đề lớn đấy, chịu kiểm tra."

Ngô Cầm giật , sắc mặt thực sự tái mét, cô từng đến chuyện giam trong phòng kiểm điểm vì vấn đề tư tưởng, "Không , tư tưởng của con chắc chắn vấn đề gì, con chỉ thôi, ý gì khác."

"Không ý gì khác mà còn đặc biệt chạy đến đây ? Coi ba lão già chúng là lẩm cẩm bọn ngốc hả?" Ông Từ xong liếc xéo Tề Quốc Cường, "Biết Mặc Nam năm ngoái lập bao nhiêu chiến công ? Đừng chỉ chằm chằm chiếc ghế của mà ghen tị, hãy thử tìm hiểu xem khi lên chiếc ghế đó, đổ bao nhiêu mồ hôi xương máu, hãy nghĩ xem xứng đáng ."

Đầu Tề Quốc Cường cúi thấp hơn. Anh hối hận, hôm nay lẽ nên đến.

Ngô Cầm thấy con đường thể , lập tức đổi hướng khác, "Bố, hai hôm nữa Vệ Đông từ trường về, thằng bé vẫn luôn ngưỡng mộ bố, ước mơ trở thành quân nhân giống bố. Lúc đó con sẽ dẫn nó đến đây, bố giúp con dạy bảo nó."

Vệ Đông?

Ông Tề thậm chí còn nhớ nổi Tề Vệ Đông trông thế nào, trong ký ức dường như cũng chẳng gặp nhiều , gặp mặt cũng từng gọi ông một tiếng ông, ha!

"Không cần dẫn đến, bố thời gian dạy dỗ. Hai vợ chồng các cháu tự dạy là . Còn việc gì nữa ? Có việc thì về , đừng đến nữa."

Giọng của ông Tề bình thản, nhưng từng chữ, từng chữ đều giáng mạnh mặt hai vợ chồng Tề Quốc Cường và Ngô Cầm.

Tề Quốc Cường thực sự còn mặt mũi nào ở nữa, thậm chí dũng khí ngẩng đầu cha , chỉ cúi đầu đáp khẽ một tiếng, rời .

Ngô Cầm , nhưng Tề Quốc Cường bỏ , cô nữa cũng vô nghĩa, đành giả vài câu xã giao, đuổi theo.

Ngô Cầm kịp bước khỏi cửa, Tề Quốc Cường cũng còn xa ngoài cửa, thì tiếng thở dài của ông Từ vang : "Lấy vợ hiền, họa đến ba đời, câu quả sai chút nào."

Ngô Cầm thấy, chân bước loạng choạng, suýt nữa ngã cắm mặt xuống đất. Nếu còn chút lý trí, cô thực sự xông tát cho lão già một cái, x.é to.ạc miệng .

Vân Vũ

Câu đó của rõ ràng là ám chỉ Tề Quốc Cường ngày hôm nay là do lấy , Ngô Cầm, một vợ hiền thục.

Lúc , ông Tề lên tiếng: "Đều chẳng thứ lành gì, đừng đổ cho ai."

Tề Quốc Cường đương nhiên cũng thấy, mặt nổi lên vẻ hổ, nhưng tư cách để phản bác.

Trên đường từ khu biệt thự về chỗ ở của , suy nghĩ nhiều, nhiều.

Những cảnh tượng lúc nhỏ, luôn oán trách cha mặt , cha về nhà sức chiều chuộng và em gái, bất kể và em gái đối xử lạnh nhạt với cha thế nào, cha vẫn luôn tươi theo lưng họ, dỗ dành họ chơi đùa.

Về , chức vụ của cha ngày càng cao, thời gian về nhà ngày càng ít, cuộc sống của và em gái cũng ngày càng hơn, trở thành đối tượng mà khác ngưỡng mộ. Mẹ một mặt hưởng thụ sự tung hô của , một mặt ở nhà ngừng oán trách cha tròn trách nhiệm, về nhà, chỉ mang tiền về, chịu ở bên cạnh bà.

 

Loading...