Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 597: Còn Xứng Đáng Không?

Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:07:54
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh và em gái đều do một tay nuôi dưỡng, tình cảm dành cho vô cùng sâu đậm. Mẹ oán trách cha, họ cũng theo đó mà oán trách cha, thể thiết với ông , cũng chẳng bao giờ quan tâm xem ông ở bên ngoài sống , thương ốm đau , thậm chí còn tận hưởng những ngày cha nhà, như họ sẽ càng tự do hơn.

Về , trưởng thành, cũng trở thành một quân nhân, mới một quân nhân khó khăn đến nhường nào, nhưng vẫn oán trách cha, bởi lúc đó cha đảm nhiệm chức vụ cao, rõ ràng thể khiến ít chịu khổ cực hơn, nhưng lựa chọn để giống như những lính bình thường khác, nếm trải đủ cay đắng.

Rồi vì chuyện của Mặc Nam, và cha xảy xung đột. Lúc đó, thanh danh của tan nát, chỉ trỏ lưng, đổ bộ trách nhiệm lên cha, cảm thấy đó là do cha nhiều chuyện.

Về , lên chức Trung đoàn trưởng, trong thâm tâm rõ điều là nhờ ảnh hưởng của cha mới đạt , nhưng lúc đó nghĩ, đây đều là điều đương nhiên, thậm chí còn thỏa mãn.

Cả đời , ngoại trừ lúc mới nhập ngũ chịu đựng chút khổ cực, còn đều sống thuận buồm xuôi gió, hưởng thụ cuộc sống nhất, bao nhiêu ghen tị với .

Tất cả những điều đều là do cha mang cho .

khi cha gặp nạn, cần đến con trai , là kẻ đầu tiên rút lui.

Thậm chí , một trong những thủ phạm dẫn đến việc cha gặp nạn, chính là vợ bên cạnh , thậm chí còn dũng khí nhận mặt cha.

Khi đến cổng sân nhỏ sống nhiều năm, bóng lưng của Tề Quốc Cường còn thẳng tắp như nữa, một tay ông chống tường, đờ đẫn cánh cổng đóng chặt phát ngốc.

Anh thực sự còn xứng đáng sống ở nơi nữa ?

Bộ quân phục , còn xứng mặc nữa ?

Anh còn xứng gọi một tiếng "ba" nữa ?

Có những quyết định, thực hiện khó khăn.

một khi , sẽ vô cùng nhẹ nhõm.

Tề Quốc Cường đẩy cổng bước , cũng bật đèn, mò trong bóng tối trở về phòng.

Ngô Cầm theo trở về, thấy Tề Quốc Cường thèm bật đèn, lẩm bẩm trách móc một trận, trong lòng bực bội. Cô tự nấu cho một bát mì, đập hai quả trứng ăn, thèm quan tâm đến Tề Quốc Cường, về phòng nghỉ ngơi.

Kể từ hai cãi vã, Ngô Cầm giống như đây ngủ phòng riêng với Tề Quốc Cường, tưởng rằng Tề Quốc Cường sẽ như xưa đến dỗ cô về, kết quả là Tề Quốc Cường căn bản thèm đếm xỉa, thậm chí chủ động ném gối và đồ ngủ của cô sang phòng nhỏ, khiến cô tức điên lên, thề sẽ bao giờ ngủ chung phòng với nữa.

Ngô Cầm ở nhà suy nghĩ mấy ngày, tính toán xem thế nào để lấy lòng lão gia, kéo trái tim nghiêng về phía Tề Mặc Nam của lão gia trở .

lúc Tề Vệ Đông từ trường về, cô kéo Tề Vệ Đông chuyện lát nữa sẽ dẫn thăm lão gia.

Tề Vệ Đông vẻ mặt khó chịu, "Con còn chơi với bạn, hẹn , thời gian ."

Ngô Cầm vỗ nhẹ lưng con trai, "Nói bậy bạ gì thế, chơi với bạn quan trọng bằng thiết với lão gia? Con xem Tề Mặc Nam kìa, bây giờ là Lữ trưởng , nếu con tranh thủ quan hệ với lão gia, để lão thiên vị con, con tính ?"

Vân Vũ

Tề Vệ Đông vẻ mặt bất cần, "Có gì ? Mẹ đây lão già đó khinh thường bọn ? Con thèm lấy mặt nóng úp m.ô.n.g lạnh của , thì ."

"Mày ai là lão già?" Tề Quốc Cường gầm lên một tiếng.

Hai con giật , lúc mới phát hiện Tề Quốc Cường lúc nào về, ở cổng sân, trong tay cầm thứ gì đó.

Ngô Cầm khô, "Anh về lúc thế, hù em một phen, cầm cái gì đấy?"

Tề Quốc Cường bao giờ , Ngô Cầm dám gọi lão gia là lão già lưng, ngay cả con trai cưng của cũng gọi như , thảo nào, thảo nào .

Hắn lạnh lùng Ngô Cầm, bỗng một tiếng, giơ tay phẩy phẩy tờ giấy trong tay, "Báo cáo chuyển ngành."

Bước chân của Ngô Cầm đang hướng về phía Tề Quốc Cường khựng , tưởng nhầm, "Cái gì?"

Tề Quốc Cường tăng âm lượng, "Báo cáo chuyển ngành, phê duyệt , ngày mai sẽ , hôm nay thu xếp đồ đạc."

Ngô Cầm đờ đẫn Tề Quốc Cường, mắt trợn ngược, thể thẳng đờ ngã ngửa .

May mà Tề Vệ Đông đang ngay , đưa tay đỡ lấy, nếu đập gáy xuống đất, thêm một t.a.i n.ạ.n nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-597-con-xung-dang-khong.html.]

Tề Quốc Cường cũng ngờ phản ứng của Ngô Cầm lớn đến mức quá đáng như , ngất , chỉ thể bế cô lên, định đưa đến phòng y tế, nào ngờ hai bước, Ngô Cầm tỉnh, cô túm lấy cổ áo Tề Quốc Cường, "Anh , cái gì?"

Tề Quốc Cường sợ cô ngất, đang định sang chuyện khác, nào ngờ Tề Vệ Đông lên tiếng , "Ba tờ giấy đó là báo cáo chuyển ngành, bảo bọn hôm nay thu xếp đồ đạc, ngày mai sẽ ." Tề Vệ Đông lúc cũng bàng hoàng, cái gì với cái gì ?

Quả nhiên, Ngô Cầm ngất .

**

Ngày 25 tháng 5, kỳ thi thăng cấp của Tống Vân chính thức bắt đầu.

Ngày 15 tháng 6, kỳ thi thăng cấp kết thúc thuận lợi, cô thành công thăng lên cấp Chính đoàn, và ngay trong ngày hôm đó tiếp nhận Đội Đặc nhiệm 13 Bộ Tư lệnh thành lập mới, do cô đảm nhiệm chức Đội trưởng.

Bước khỏi Bộ Tư lệnh, Tống Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, may là lỡ buổi tiệc đính hôn ngày mai của sư phụ và Bạch Nhuynh Nhuynh.

Tề Mặc Nam đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe, bỗng tiểu Lưu, quân báo tài xế ở ghế lái, lên tiếng nhắc nhở, "Thủ trưởng, Phó đoàn trưởng Tống ."

Tề Mặc Nam mở mắt, liếc kính chiếu hậu, quả nhiên thấy Tống Vân đang bước từ phía trạm gác. Nét mặt lạnh cứng của dịu , trong mắt tràn ngập sắc thái dịu dàng, lập tức đẩy cửa xe bước xuống, vẫy tay về phía Tống Vân cách đó trăm mét, "Tiểu Vân!"

Tống Vân trông thấy Tề Mặc Nam, lập tức rảo bước nhanh hơn, Tề Mặc Nam cũng bước nhanh về phía cô.

"Sao đến đây?"

"Anh đến đây việc, ông em cũng ở đây, nên đợi em ở đây."

"Đợi lâu ?"

"Không lâu lắm."

Anh chằm chằm khuôn mặt cô, càng càng thấy quý.

Từ đầu gặp cô đến giờ tròn bốn năm, cô dường như chẳng hề đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ năm mười tám tuổi.

Còn bản dường như già nhiều, đầy hai năm nữa là ba mươi .

"Tiểu Vân."

"Sao?"

Tề Mặc Nam kìm nén sự thôi thúc nắm lấy tay cô, "Ông hỏi , hỏi bọn chúng dự định khi nào đính hôn."

Tống Vân nhịn , khẽ hừ một tiếng, "Em ngày nào là ngày đó ? Anh hỏi bố em ?"

Tề Mặc Nam khẽ , "Đương nhiên là hỏi , bố chọn ba ngày, bảo em chọn một trong đó."

Tống Vân tròn mắt, "Các chọn xong ngày mới đến hỏi em ?"

"Không hẳn là chọn xong, chỉ là chọn ba ngày phù hợp hơn, cuối cùng vẫn xem ý kiến của em." Nói lấy một tờ giấy đỏ, tờ giấy đỏ ba ngày tháng.

Mười tám tháng Sáu, tức là ngày .

Mười tám tháng Tám.

Mồng chín tháng Chín.

Ừ, đúng là những ngày .

Tống Vân Tề Mặc Nam, "Anh nghĩ ?"

Tề Mặc Nam chút do dự chỉ ngày mười tám tháng Sáu, "Anh thấy ngày nhất."

Tống Vân vỗ tay , chỉ ngày mồng chín tháng Chín, "Em thấy ngày cũng , trường trường cửu cửu, ."

Tề Mặc Nam vẫn chịu từ bỏ, "Thực thuận phát còn hơn, em thích tám hơn ?"

Loading...