Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 605: Chặn Cửa

Cập nhật lúc: 2025-11-14 11:33:31
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , Tống Vân rời khỏi phố Chính Đức, thì gia đình họ Đường tìm tới cửa.

Lần là hai cụ già nhà họ Đường tới, Đường Liên Thành cùng vợ và Đường Đại Bảo .

Vân Vũ

Bà lão họ Đường ngôi nhà lớn khí phía mặt, ánh mắt tràn đầy sự ghen tị và tham lam khó thể giấu nổi.

nghĩ thầm, gia đình nhận nuôi Đường Ngọc vì tự thể sinh con , nếu thì nuôi con của khác.

Nếu bản con, ngôi nhà và gia sản , chẳng đều là của Đường Ngọc ?

là của Đường Ngọc, thì chẳng ngang bằng với việc là của gia đình họ Đường già , cũng thể tới ngôi nhà lớn ở, nghĩ tới thấy mừng.

Thế nhưng, khi gõ cửa, mở cửa cho họ là một mười hai, mười ba tuổi.

"Cháu là ai?" Bà lão họ Đường hỏi.

Tống Tử Dịch vẻ mặt kỳ lạ, "Các vị gõ cửa nhà cháu, hỏi cháu là ai?"

"Nhà cháu? Đây là nhà cháu? Cháu là con cái trong nhà ?" Bà lão họ Đường sốt sắng hỏi.

Tống Tử Dịch vẻ mặt khó hiểu, "Cháu nhà cháu lẽ nào nhà các vị? Rốt cuộc các vị tìm ai ?"

Ông lão họ Đường đẩy nhẹ bà vợ đang thất thần, trừng mắt một cái hiệu cảnh cáo.

Ông lão họ Đường , "Cháu ơi, chúng là ông bà của Đường Ngọc, mang đồ tới cho cháu." Vừa giơ lên túi vải trong tay, bên trong đựng quần áo Đường Ngọc mặc khi sống ở khu nhà ống.

Tay bà lão họ Đường còn xách một túi lưới, trong túi đựng một ít đồ ăn, nửa cân bánh ga tô, hai lạng kẹo trái cây, mấy quả đào lông.

Tống Tử Dịch chợt hiểu, thì là ông bà của Đường Ngọc, "Hôm qua con trai cả của các vị các vị nhớ Đường Ngọc thành bệnh, liệt giường dậy nổi, bây giờ cũng giống bệnh, là lừa đấy chứ?"

Ông lão họ Đường thấy tự giới thiệu gia môn, phận, đứa trẻ mặt những cho họ , còn dùng lời lẽ mỉa mai, trong lòng vui, gằm mặt , "Hôm qua bệnh hôm nay thể khỏi ? Chúng tới tìm Đường Ngọc, cháu giữ cửa cho chúng là ý gì? Không chúng gặp Đường Ngọc?"

Tống Tử Dịch mấy năm nay đủ loại yêu ma quỷ quái gì cũng từng thấy qua, loại như ông lão họ Đường khó dễ .

"Tiểu Ngọc còn quan hệ gì với các vị nữa, mời các vị về , cũng đừng tới nữa, Tiểu Ngọc gặp các vị." Tống Tử Dịch xong liền đóng sầm cửa lớn, mặc cho hai bên ngoài vỗ cửa thế nào cũng thèm để ý.

Ông lão họ Đường ngờ rằng, họ tính toán cả đêm, chuẩn sẵn cả bụng lời, kết quả còn gặp .

Đương nhiên, thể từ bỏ như , hôm nay là thứ Hai, Đường Ngọc học, lát nữa tự khắc sẽ .

Hai đợi ở ngoài nửa tiếng, Đường Ngọc quả nhiên , nhưng cũng liếc hai ông bà già một cái, trực tiếp nhảy lên yên xe của Tử Dịch , hai tức giận đuổi theo phía , một mạch đuổi đến cổng trường Trung học Tứ, bọn họ trường, họ mệt đến mức thở , bảo vệ cổng trường còn cho họ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-605-chan-cua.html.]

Ông lão họ Đường vẫn bản lĩnh, diễn một màn kịch tình t.h.ả.m mặt bảo vệ, gì con trai c.h.ế.t, chỉ để một đứa cháu trai, họ tuổi già sức yếu chăm sóc cháu, vì tương lai của cháu, họ đồng ý để một gia đình con nhận nuôi cháu, nhưng họ thực sự nhớ cháu, liền tới trường vài cái, chỉ cháu, vài câu về, còn mang theo quần áo và đồ ăn cho cháu.

Người ở phòng bảo vệ xong cảm động rơi nước mắt, lập tức đăng ký cho hai cụ, cho họ , bảo họ tìm Giám đốc Ngô, Giám đốc Ngô sẽ giúp họ đưa cháu từ lớp học để gặp mặt.

Sau một hồi thao túng như , ông lão bà lão họ Đường quả nhiên gặp Đường Ngọc ở nhà ăn.

Đường Ngọc một chút ngạc nhiên, với bản tính của những nhà họ Đường, thể tìm tới.

Đường Ngọc xuất hiện, ông lão họ Đường lập tức diễn, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, giơ tay ôm lấy Đường Ngọc, "Tiểu Ngọc, cháu khổ ."

Đường Ngọc lùi một bước, tránh né sự đụng chạm của ông lão họ Đường, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, "Các gì?"

Giám đốc Ngô lời Đường Ngọc lập tức nhíu mày, quát, "Đường Ngọc, em thể chuyện với ông bà như ."

Đường Ngọc Giám đốc Ngô, giải thích cho hành vi của , đột nhiên nhớ tới lời Tử Dịch đường tới, "Gia đình họ Đường sửa chữa quan hệ với em, ắt sẽ diễn kịch mặt em, thậm chí mặt tất cả , giả vờ vẻ thương yêu em sâu nặng, lúc em diễn còn giỏi hơn họ, nếu tất cả sẽ cho rằng em mới là kẻ vong ân bội nghĩa, là em trèo cao chê bai họ, là phẩm đức em , em con đường của họ, khiến họ còn đường mà ."

Đường Ngọc mắt đỏ lên, mím môi , "Thầy Ngô, là họ cháu , khi ba cháu hy sinh, họ cho cháu theo cháu, còn cướp mất một trăm tệ cháu cho, tiền tuất và trợ cấp hàng tháng cũng đều do họ lĩnh, nhưng họ lấy tiền cũng cho cháu cơm ăn, ngày nào cháu cũng đói, cầu xin họ cho cháu một chút đồ ăn, họ chỉ cho cháu nửa bát nước cơm nấu cháo, cháu ngày càng gầy , cũng cao lên, bệnh thì bắt cháu chờ c.h.ế.t trong xó nhà, cháu sống chỉ phí gạo, nhưng cháu hiểu, tại cháu sống là phí gạo?"

Đường Ngọc kể lể, Giám đốc Ngô thương xót vô cùng, vốn mặt nghiêm khắc giờ càng thêm nghiêm nghị, đương nhiên là hướng về phía ông lão và bà lão họ Đường.

Hai cũng sửng sốt, từ đứa bé mấy ngày năng gì đây, giờ trở nên sắc miệng sắc lưỡi thế, chuyện một hồi, còn dám bịa chuyện, họ lúc nào cho nó cơm ăn ? Ngày nào chẳng cho cháo? Đó là cháo, nước cơm.

"Hai vị, Đường Ngọc đúng ? Các vị với tư cách là ông bà ruột của Đường Ngọc, thực sự đối xử với cháu ruột của như ?"

Ông lão họ Đường nào chịu nhận, "Không , thầy đừng đứa trẻ bậy, chúng là ông bà, thể chuyện như ."

Đường Ngọc thèm để ý ông lão bà lão họ Đường, chỉ Giám đốc Ngô, "Thầy Ngô, cháu dối, đây cháu bọn buôn bắt cóc mấy ngày họ cũng báo án cũng tìm cháu, đó cháu giải cứu trở về, là một chị quân nhân thấy cháu tội nghiệp, khi tìm hiểu thế và cảnh của cháu, sợ cháu c.h.ế.t ở nhà họ, đề nghị với tổ chức nhận nuôi cháu, cháu mới sống cuộc sống bình thường, những việc bên công an đều lưu hồ sơ, chính ủy quân khu trực tiếp thủ tục, công nhân nhà máy săm lốp cũng đều chuyện ."

Giám đốc Ngô ông lão bà lão họ Đường, thấy hai lời, liền việc là thật, trong lòng tức giận vô cùng, hai lão già , mặt mũi tìm tới đây.

Thế là Giám đốc Ngô câu giống Đường Ngọc, "Các vị tìm Đường Ngọc gì?"

Đường Ngọc cũng là đứa bé lanh lợi, đợi hai lão già bắt đầu bịa chuyện, họ , "Họ cháu chị đoàn trưởng nhận nuôi, tới đây bám cháu."

Thì , sắc mặt Giám đốc Ngô càng lạnh thêm.

"Được , Đường Ngọc, việc của em thầy , chuyện là do nhà trường điều tra rõ ràng cho , ảnh hưởng tới việc học của em, thầy mặt nhà trường xin em, sẽ chuyện như xảy nữa, em về lớp học ."

 

Loading...