Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 606: Bạch Thúy Thúy Tháo Chạy Thục Mạng

Cập nhật lúc: 2025-11-14 11:33:32
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sự việc giải quyết nhẹ nhàng, cần cãi vã cũng chẳng ồn ào, quả nhiên cách của Tử Dịch ca thật sự hiệu quả.

Đường lão đầu và Đường lão thái đuổi khỏi trường học, nhưng họ vẫn chịu từ bỏ, định đợi Đường Ngọc tan học ngoài chặn chuyện cho rõ.

Kết quả là đợi đến giờ tan học, con trai cả của họ là Đường Liên Thành tìm tới, giận dữ kéo hai về nhà.

Về đến nhà mới , gọi điện đến văn phòng nhà máy sản xuất lốp xe để tố cáo , những gì, phó giám đốc nhà máy đích tìm gặp , bảo lập tức giải quyết cho xong chuyện rắc rối trong nhà, nếu còn dám đến trường chặn cửa quấy rối học sinh nữa, sẽ lập tức sa thải.

Đường lão đầu sợ mất mật, "Không... đến nỗi thật sự sa thải chứ?"

Đường Liên Thành lo lắng đến mức gãi đầu liên tục, "Con ? Có sa thải thì , nhưng chuyện tiên tiến cá nhân năm nay của con và việc tham gia bầu cử tổ trưởng đại tổ chắc chắn là tiêu ."

Đường Liên Thành còn hết buồn phiền, Từ Thúy Liên cũng vội vã chạy về, mặt mày ủ rũ , "Chức tổ trưởng tổ của em còn nữa , chủ nhiệm điều em đến phân xưởng ba, bảo em công việc cắt phôi, bẩn mệt. Em tìm hỏi thăm, gọi điện đến văn phòng nhà máy tố cáo nhà , rốt cuộc là chuyện gì ?"

Công việc ở nhà máy lốp xe là thứ mà gia đình họ Đường coi trọng nhất, là chỗ dựa, cũng là nền tảng sinh tồn của họ. So với những lợi ích mơ hồ nắm bắt từ phía Đường Ngọc, thì việc giữ công việc mới là điều tối quan trọng đối với họ.

Nếu mất việc, cả nhà họ sẽ trở về quê ruộng, thậm chí khi còn ruộng để , đến lúc đó thì thật sự chỉ còn nước uống gió tây bắc.

Ở phía bên , Đường Ngọc khỏi trường, quả nhiên thấy bóng dáng nhà họ Đường , hào hứng hỏi Tử Dịch, "Tử Dịch ca, thật sự gọi điện đến nhà máy lốp xe ?"

Tống Tử Dịch gật đầu, "Đương nhiên là gọi . Nếu họ còn dám đến, nhất định sẽ hỏng việc ở nhà máy lốp xe của họ, bắt họ trở về quê ruộng."

Đường Ngọc Tống Tử Dịch với ánh mắt ngưỡng mộ, chỉ hơn một tuổi , thể như một cái cây lớn che chở cho , mang cho cảm giác an vô hạn.

"Tiểu Ngọc, em hãy tập luyện cùng bọn , như thì dù và Thư Đình ở bên cạnh em , em cũng sẽ đủ khả năng tự vệ, ai thể bắt nạt em ." Tử Dịch .

Đường Ngọc gật đầu mạnh, "Vâng, em nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, khi em lớn lên, em sẽ bảo vệ ."

Tống Tử Dịch Đường Ngọc cho bật , "Được thôi, em sẽ bảo vệ ."

Bên em hòa thuận kính trọng lẫn , còn bên nhà họ Đường ở nhà máy lốp xe thì u ám ảm đạm, còn dám nảy sinh ý định tìm Đường Ngọc nữa.

**

Bạch Thanh Hà và Cát Mỹ Lâm nhân lúc bọn trẻ nhà, hai hẹn đến cửa hàng bách hóa mua vải. Thời tiết ngày càng nóng, họ định may áo mùa hè cho trong nhà, xem loại vải mới nào mát mẻ hơn .

Vừa mua xong vải, Bạch Thanh Hà liền gặp một quen, ai ngờ quen đó thấy bà liền tháo chạy thục mạng, thậm chí dám chào hỏi lấy một tiếng.

Cát Mỹ Lâm tò mò, "Đây là ai , chạy cái gì thế?"

Bạch Thanh Hà sắc mặt bình thản, trong mắt đầy châm biếm, "Bạch Thúy Thúy, con gái của một họ hàng xa của nhà ngày . Năm đó khi chị em rời khỏi Kinh Thành, cô đến nương nhờ nhà . Mẹ thấy cô đáng thương nên thu nhận. Sau khi chị em , bố để cho em mấy bất bất động sản, chị dâu còn nhớ cái sân nhỏ ở hẻm Bách Hoa ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-606-bach-thuy-thuy-thao-chay-thuc-mang.html.]

Cát Mỹ Lâm suy nghĩ một chút gật đầu, "Chị nhớ chứ. Lúc đó em đang học trường nữ trung học ở bên đó, bố để em xa xôi mỗi ngày nên mua cho em một căn nhà nhỏ ở đó. Suốt thời gian học trung học em đều sống ở đó."

Bạch Thanh Hà gật đầu, "Chính là căn nhà nhỏ đó. Em cho Bạch Thúy Thúy đến đó ở, một là để cho cô chỗ an , hai là căn nhà cũng cần quét dọn trông coi, mỗi tháng em cho cô mười tệ tiền trợ cấp. Sau khi em và Tống Hạo gặp nạn, cô lẽ nghĩ rằng cả đời em thể trở về nữa, nên nảy sinh ý đồ với căn nhà đó, thật là mặt dày. Vừa gặp em, chắc là sợ em đòi nhà đấy."

Cát Mỹ Lâm tức giận, "Cho cô một chỗ nương gây họa. Sao em sớm chuyện , bây giờ chúng đều trở về , giúp em lấy căn nhà cũng chẳng gì khó."

Bạch Thanh Hà lắc đầu, "Chuyện gấp. Tiểu Vân , bây giờ lúc, đợi khi thời cơ chín muồi, chỉ căn nhà ở hẻm Bách Hoa, mà những căn nhà ở đường Quảng Phong và đường Bình Dương cũng sẽ cùng lúc lấy ."

Bạch Thanh Hà sợ Cát Mỹ Lâm chuyện ngày xưa gia đình để cho bà nhiều nhà như mà trong lòng vui, vội , "Bây giờ chị em cũng trở về , đến lúc đó những căn nhà ở đường Quảng Phong và đường Bình Dương sẽ cho Nhuynh Nhuynh và Thư Đình."

Cát Mỹ Lâm liếc bà một cái, "Nói gì mà vớ vẩn thế? Đây là những thứ bố cho em, em đưa cho Nhuynh Nhuynh và Thư Đình gì? Bọn chị thiếu nhà ?" Nói nắm lấy tay Bạch Thanh Hà, nghiêm túc , "Thanh Hà, bố đúng là để cho em ít thứ, nhưng so với những gì dành cho chị và Thanh Phong thì những thứ của em chẳng thấm . Em hãy tự giữ lấy, cho Tiểu Vân và Tử Dịch, giờ thêm Đường Ngọc, những thứ của em còn đủ để chia nữa là."

Bạch Thanh Hà Cát Mỹ Lâm thật lòng, bà thật sự xem mấy căn nhà gì, cũng thể nào nhòm ngó đồ đạc của bà - một em dâu .

Cát Mỹ Lâm nhòm ngó, nhưng nhòm ngó.

Vân Vũ

Bạch Thúy Thúy vốn là đến cửa hàng bách hóa để mua giày, kết quả gặp Bạch Thanh Hà, bà nhận ngay, Bạch Thanh Hà vẫn y nguyên như xưa, một chút cũng đổi.

sợ hãi bỏ chạy, mãi đến khi chạy về đến nhà ở hẻm Bách Hoa, tim vẫn còn đập thình thịch.

Tôn Đại Ngưu đang sửa ghế trong sân, thấy Bạch Thúy Thúy một bộ dạng như gặp ma, nhíu mày hỏi, "Sao thế? Gặp ma ?"

Bạch Thúy Thúy thà rằng hôm nay gặp ma còn hơn.

trong lòng bà rõ như ban ngày, đó là ma, con ma nào sắc mặt hồng hào như , hơn nữa bà còn nhận phụ nữ cùng Bạch Thanh Hà, đó chẳng là thiếu phu nhân nhà họ Bạch - Cát Mỹ Lân ? Bà cùng gia đình họ Bạch Hương Cảng , cũng trở về ?

"Đại Ngưu, thế nào bây giờ, Bạch Thanh Hà trở về , em mới ở cửa hàng bách hóa thấy bà ."

Tôn Đại Ngưu nhíu mày, ném chiếc búa trong tay xuống, "Em lầm chứ?"

Bạch Thúy Thúy gật đầu, "Sao em thể lầm ? Không chỉ Bạch Thanh Hà, em còn thấy Cát Mỹ Lâm, chính là chị dâu của Bạch Thanh Hà, năm xưa cùng gia đình họ Bạch Hương Cảng đó."

Tôn Đại Ngưu nhíu mày .

Bạch Thúy Thúy nắm lấy cánh tay Tôn Đại Ngưu, "Đại Ngưu, nếu bà đến tìm chúng đòi nhà, chúng ? Sau chúng sẽ ở ? Còn nữa, còn những thứ , chúng —"

Tôn Đại Ngưu trừng mắt Bạch Thúy Thúy, "Thứ gì? Chúng lấy thứ gì của họ ? Trước đây bà gửi gắm thứ gì cho em ? Đừng ở đây nhảm phát điên nữa."

Bạch Thúy Thúy hiểu , vội vàng gật đầu, "Phải , bà gửi gắm cho em bất cứ thứ gì, những thứ đó mất cũng liên quan gì đến chúng . Thế còn căn nhà , căn nhà ? Thật sự trả cho bà ?"

thật sự nỡ, căn nhà ở gần hai mươi năm , trong lòng bà , nó sớm thuộc về bà , bây giờ bắt bà trả căn nhà, thì khác gì lấy mạng bà chứ?

 

Loading...