Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 622: Chị Mai

Cập nhật lúc: 2025-11-14 16:37:32
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các thành viên đội Đặc chủng từ lâu khâm phục Tống Vân. Những lời cô luôn lý lẽ của nó, hơn nữa bọn họ cũng từng đến chuyện một sĩ quan các cô gái bám lấy, cuối cùng buộc kết hôn.

Thấy đều hiểu, Tống Vân cũng thêm gì nữa, liền thôn.

Hai vị lãnh đạo ban Vũ trang quen đường quen lối, dẫn Tống Vân và đến một ngôi nhà trong thôn trông vẻ khang trang rộng rãi và thể diện nhất. Đây chắc hẳn là ngôi nhà gạch ngói duy nhất trong thôn, một dãy bốn gian, bên trái dựng nhà bếp bằng đất nện, bên dựng một lán gỗ, trông giống như nhà kho. Trong sân cũng dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, thể thấy cuộc sống khá hơn nhiều so với dân thường trong thôn.

"Lão Ngũ, nhà ?" Lý Phát Như, lãnh đạo ban Vũ trang, hướng trong sân gọi.

Rất nhanh mở cửa, là một phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, thấy là Lý Phát Như, tít cả mắt, "Ôi, Chính ủy Lý, ngài tới ! Mau nhà, mau nhà! Lão Ngũ từ hôm qua nhắc tới ngài, bảo hôm nay ngài chắc chắn sẽ tới."

Lý Phát Như tươi , dẫn Tống Vân và bước , "Bên các sĩ quan thăm hỏi từ Kinh thành tới, nơi đầu tiên họ đến chính là nhà . Lão Ngũ ?"

Người phụ nữ trung niên vội , "Ở trong nhà ạ. Hôm qua trời mưa, vết thương ở chân tái phát, đau cả đêm ngủ . Hôm nay đỡ hơn một chút, nhưng vẫn xuống giường , nghỉ ngơi vài hôm nữa."

Lý Phát Như thở dài, đầu với Tống Vân, "Đây là vợ của đồng chí Lục Ngũ, chị Mai. Chị luôn hết lòng chăm sóc Lục Ngũ, dù Lục Ngũ mất một chân cũng vẫn rời bỏ, thật là một đồng chí !"

Vân Vũ

Tống Vân , bắt tay chị Mai, "Chào chị Mai, phụ trách đoàn thăm hỏi từ Kinh thành , tên là Tống Vân, chị gọi là Tiểu Tống là ."

Chị Mai vô cùng ngạc nhiên. Vừa chị để ý đến cô gái , trẻ trung xinh , mặc bộ quân phục cũng oai phong, còn tưởng là nhà của vị lãnh đạo nào đó trong ban Vũ trang, đưa ban Vũ trang để kiếm thành tích. Không ngờ cô là sĩ quan từ Kinh thành tới, còn là phụ trách đoàn thăm hỏi.

những năm , phụ trách đoàn thăm hỏi từ Kinh thành ít nhất cũng là sĩ quan cấp đoàn hoặc phó đoàn.

Lý Phát Như một cái sự nghi hoặc của chị Mai, , "Chị , chị đừng thấy đồng chí Tống trẻ tuổi mà coi thường, cô là sĩ quan chính đoàn cấp đấy, so với cấp bậc của lão Ngũ nhà chị năm xưa còn cao hơn ít."

Lúc Lục Ngũ năm xưa thương giải ngũ, cũng chỉ là chính doanh cấp.

Chị Mai kinh ngạc đến mức mắt gần như lồi khỏi hốc, "Trời ơi, cô bé mà giỏi thế? Còn trẻ như đoàn trưởng ?" Trong lòng chị nghĩ, chắc đoàn trưởng Văn công đoàn chứ?

Tống Vân bảo Cố Hưng Hoa mang gạo tới đưa cho chị Mai, "Đây là thứ chúng mang từ Kinh thành tới."

Chị Mai lập tức tươi hớn hở, vui vẻ nhận lấy, "Vất vả mang từ xa tới, thật là cảm ơn các chị quá."

Tống Vân hỏi chị Mai, "Chúng thể thăm đồng chí Lục Ngũ ?"

Chị Mai vội gật đầu, "Tất nhiên là , theo ."

Mấy theo chị Mai gian thứ hai bên trái. Cửa sổ trong phòng đều mở, vì ở đây chân núi, là buổi sáng, trong phòng bắt đầu trở nên ngột ngạt, cũng mùi lạ gì, dọn dẹp sạch sẽ, thấy là thấy thoải mái.

Đồng chí Lục Ngũ dựa giường, thấy họ bước , sắc mặt xúc động, xuống giường chút bất lực.

Lý Phát Như nhanh chóng bước vài bước tới , đè lên vai Lục Ngũ, "Đừng cựa quậy bậy bạ, một lúc nữa chân đau thì c.h.ế.t."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-622-chi-mai.html.]

Lục Ngũ mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Phát Như, " ngay hôm nay sẽ tới mà. Vốn định tiếp đãi chu đáo, cùng uống vài chén, mà cái chân của , chịu lời!"

Lý Phát Như lúc vết thương chân Lục Ngũ tái phát là như thế nào, trong lòng cũng khó chịu, gượng gạo nở một nụ , "Uống rượu lúc nào chả , đợi khi vết thương chân đỡ hơn, hai em uống thật ."

Lục Ngũ trong lòng tiếc nuối, điều khó mà thực hiện. Lý Phát Như bình thường công việc bận, khó lòng rảnh rỗi, hơn nữa vì tính chất công việc, bình thường cũng động đến giọt rượu nào.

Lý Phát Như vội giới thiệu Tống Vân và mấy với Lục Ngũ.

Sau khi Tống Vân là một đoàn trưởng, trong lòng Lục Ngũ cũng nảy sinh nghi vấn giống vợ : Cô gái trẻ tuổi , chẳng lẽ là đoàn trưởng Văn công đoàn?

Tống Vân trong lòng Lục Ngũ đang nghĩ gì, cô lấy một phong bì, bên trong đựng mười đồng, phong bì ghi tên Lục Ngũ.

"Đồng chí Lục Ngũ, đây là tiền thăm hỏi năm nay, là chút tấm lòng của quân đội."

Lục Ngũ nhận lấy, "Cảm ơn các đồng chí, từ xa tới đây."

Tống Vân liếc chân Lục Ngũ đang đắp chăn mỏng, hỏi, " học qua Đông y, ngại nếu xem chân của ?"

Lục Ngũ đương nhiên ngại. Cái chân của bác sĩ xem qua, quen .

Lục Ngũ kéo chăn , cái chân đạn b.o.m đứt lìa hiện mắt . Chân cụt mặc quần dài, nhưng ống quần xắn lên cao, để lộ một đoạn ngắn mặt cắt ở đùi khiến kinh hãi.

Với mức độ vết thương như thế , việc đau đớn khi trời mưa là điều đương nhiên. Tuy Tống Vân từng tự trải qua cơn đau như , nhưng cô trong sách mô tả về cơn đau . Có từng trải qua thế : Mỗi khi thời tiết đổi, vết sẹo lành từ lâu như sống dậy, những vết thâm sẹo dường như biến thành những con sâu độc mọc đầy răng nhọn thích ăn thịt máu, ngày đêm gặm nhấm da thịt xương m.á.u ở chỗ chân cụt. Mỗi phát tác, đều chỉ dùng d.a.o sắc cắt bỏ luôn đoạn đó, kết thúc cho xong.

Có thể thấy đau đến mức nào mới thể những lời như .

Tống Vân suy nghĩ một chút, nghĩ một phương t.h.u.ố.c lẽ thể dịu bớt cơn đau do vết thương , chỉ là trong tay thảo dược, thể lập tức cho đồng chí Lục Ngũ dùng thuốc.

"Trong thôn của các lương y chân đất nào hiểu về Đông y d.ư.ợ.c ?" Nếu trong thôn lương y chân đất, cô thể đưa phương t.h.u.ố.c cho họ, nhờ họ giúp hái t.h.u.ố.c và bào chế. Như khi cô rời , đồng chí Lục Ngũ vẫn thể dùng thuốc.

Lục Ngũ lắc đầu, "Không , mấy thôn bên khu vực chúng đều lương y chân đất, khám bệnh đều lên trạm y tế công xã."

Lý Phát Như hỏi, "Đồng chí Tống tìm lương y chân đất để gì?"

Tống Vân , " một phương thuốc, lẽ thể giảm bớt một chút đau đớn khi vết thương cũ của đồng chí Lục tái phát. Cần dùng một ít thảo d.ư.ợ.c Đông y để sắc, cũng là thảo d.ư.ợ.c quý hiếm khó tìm, là những thảo d.ư.ợ.c bình thường, phương t.h.u.ố.c cũng đơn giản, lương y chân đất bình thường đều thể bào chế , nên hỏi thử xem."

Lục Ngũ mắt sáng lên, vội , "Trong thôn chúng tuy lương y chân đất, nhưng một bác lão hiểu chút ít về d.ư.ợ.c lý, thường hái t.h.u.ố.c đưa đến trạm thu mua để đổi tiền đổi gạo. Nghe bác từng học trò cho một lão đại phu trong tiệm thuốc, chỉ kịp nghề thì tiệm t.h.u.ố.c đóng cửa, lão đại phu cũng còn, bác đành trở về quê, thỉnh thoảng vẫn lên núi hái ít thảo d.ư.ợ.c về. Trong thôn ai tiền chữa bệnh cũng tìm bác xem, chỉ lúc hiệu nghiệm lúc , gì chắc chắn, vẫn thích lên trạm y tế chữa trị hơn."

Lý Phát Như , "Vậy cho gọi vị bác lão đó tới hỏi thử xem."

 

Loading...