Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 633: Bàn tay lớn sau lưng
Cập nhật lúc: 2025-11-14 17:57:59
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Leo lên đến Dốc Kim Hoa, Đội trưởng Đại đội vội vàng chạy tới giúp đỡ, đưa lưng Tống Vân xuống.
Mẹ của Thạch Dũng thấy Tống Vân cõng lên là Thạch Đại Sơn, há miệng liền oán trách, "Sao cõng Đại Sơn lên? Người là ai ? Nhà Đại Sơn ? Sao cõng lên ?"
Tống Vân liếc Thạch Dũng, ánh mắt lạnh nhạt, "Bà sốt ruột thì tự xuống mà cõng, đường."
Bị Tống Vân trách một câu nóng lạnh, Thạch Dũng mới ngượng ngùng ngậm miệng, lẩm bẩm nhỏ, " đây chỉ là lo lắng thôi, ý gì khác."
Đội trưởng Đại đội trừng mắt Thạch Dũng, vẻ gì tử tế : "Chỉ bà là nhiều chuyện. Bà sốt ruột như tự xuống cứu ? Nếu vì bà ngày ngày la hét bắt Đại Sơn cùng cha con Dốc Kim Hoa thì hai cha con nhà họ chịu khổ như ? Có giúp bà cứu mà còn ở đây lèo nhèo."
Mẹ Đại Sơn dám nữa, co rúm bên cạnh con trai.
Tống Vân về phía thanh niên đang đất, liếc vết thương đang chảy máu, lấy miếng băng gạc dùng để trói giúp băng bó cầm máu, "Đi bệnh viện đồn công an ?" Tống Vân hỏi.
Ninh Thời liếc bộ quân phục Tống Vân, ánh mắt kiên định, "Đi đồn công an , bố bắt ."
Tống Vân hỏi, "Ai bắt bố ?"
Ninh Thời lắc đầu, " những đó là ai. Chúng lừa đến đây, bọn họ mua t.h.u.ố.c của bố với giá cao, bảo chúng đến núi Ngũ Phúc để giao dịch. Kết quả là, khi xem t.h.u.ố.c của bố , bọn chúng trực động tay cướp đoạt, còn định bắt cả bố con . Trong lúc giãy giụa chạy trốn, bọn chúng đột nhiên nổ s.ú.n.g . Sau khi chân thương, cơ thể mất kiểm soát rơi xuống sườn dốc."
Sắc mặt Tống Vân biến đổi, cau mày hỏi, "Bố là thầy t.h.u.ố.c Đông y?"
Ninh Thời gật đầu, " , nhà thể coi là gia đình nghề y truyền thống, tổ tiên từng Ngự y."
"Những kẻ bắt bố , là Hoa Quốc ?"
Ninh Thời khẳng định gật đầu, "Là Hoa Quốc, giọng Kinh thành, nhưng bọn chúng cải trang, căn bản thấy chân dung thật của bọn chúng."
Tống Vân nén cơn giận trong lòng, đỡ Ninh Thời dậy, "Tự để cõng?"
Ninh Thời vội , "Để tự . Vừa thật cảm ơn cô." Anh thực sự ngại để một cô gái thấp hơn một đầu cõng.
Lúc , Tống Tử Dịch cõng Thạch Đại Sơn lên tới nơi, dân làng thấy Thạch Đại Sơn bình an vô sự, đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, Thạch Nguyên và Thạch Lập Dân cũng leo lên . Thạch Nguyên cõng theo Huy Bảo, mệt đến thở , thở hổn hển như trâu.
Đội trưởng Đại đội lúc mới thực sự thả lỏng tinh thần, mặt nở nụ , vỗ vai Thạch Nguyên, "Thằng nhóc , cõng một con ch.ó mà mệt thành như thế . Ngươi xem đồng chí Tống nhỏ , liên tục cõng hai lên cũng thở dốc như ngươi."
Thạch Nguyên vẫy tay, thở hổn hển nên lời.
Nghỉ ngơi hai phút, Tử Dịch thu hồi sợi dây thừng, đưa nó cho Tống Vân, liếc Ninh Thời - mặt mày tái nhợt, một chân khập khiễng, một bước nghỉ mười bước, còn nguy cơ ngã - , "Chị, để em cõng . Chân như , đến khi nào mới xuống núi."
Tống Vân gật đầu, "Được."
Thế là Ninh Thời Tống Tử Dịch cõng. Anh ngại ngùng, "Nếu mệt thì cứ thả xuống."
Tống Tử Dịch thèm để ý đến , bước vững vàng nhanh.
Thạch Nguyên, vẫn còn đang thở hổn hển, theo bóng lưng Tống Tử Dịch mà cảm thán. Khoảng cách giữa và , thể lớn như chứ?
Trở về thôn, Tống Vân từ chối lời mời ân cần của Đội trưởng Đại đội mời cô về nhà uống nước nghỉ ngơi, dẫn Ninh Thời lên xe Jeep, lập tức thành phố.
Cô đưa Ninh Thời đến Công an quận Đông Thành, đó gọi điện cho Tề Mặc Nam, kể sự việc.
Trước đây, chỉ huy đội chịu trách nhiệm bắt giữ các đặc vụ của nước R đang ẩn náu ở Hoa Quốc để ăn cắp bí phương Đông y chính là Tề Mặc Nam. Anh nhiều chi tiết về vụ án lớn .
Vân Vũ
Quả nhiên, Tống Vân kể về quá trình Ninh Thời lừa núi giao dịch, Tề Mặc Nam lập tức đưa câu trả lời, "Đây là thủ đoạn quen thuộc của bọn chúng. Sau khi bắt , chúng sẽ lập tức chuyển ngay."
Tề Mặc Nam cũng tức giận, "Không ngờ rằng ngay mắt chúng vẫn còn những con sâu mọt dọn dẹp sạch sẽ."
Tống Vân rõ tình hình hiện tại của Ninh Thời, "Anh hiện đang ở Công an quận Đông Thành, tiếp theo nên thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-633-ban-tay-lon-sau-lung.html.]
Tề Mặc Nam , "Em bảo ở đồn công an chờ , sẽ cử đến tiếp quản. Những việc khác em cần lo, bên sẽ xử lý."
Tống Vân đồng ý, định cúp máy thì Tề Mặc Nam gọi giật , "Ngày mười tám chúng đính hôn, em xin nghỉ phép ?"
Thật thì , Tống Vân khẽ, "Ngày mai em sẽ xin nghỉ phép."
Tề Mặc Nam yên tâm, "Để giúp em xin phép nhé."
"Không cần , cứ lo việc của . Ngày mai em về Bộ Tư lệnh Quân khu sẽ xin phép ngay, sẽ trễ ." Tống Vân đảm bảo.
"Được thôi, nếu xin phép ngày mười tám, thì dời lên cũng , ngày nào cũng cả."
Tống Vân buồn , "Em vẫn thích con mười tám hơn."
Dụ dỗ thất bại, Tề Mặc Nam cúp điện thoại, nén nụ đang nở môi, bước những bước dài khỏi văn phòng, tìm cấp báo cáo.
Tống Vân thông báo tình hình Bộ Tư lệnh Quân khu sẽ đến tiếp quản vụ án cho đồn công an và Ninh Thời. Ninh Thời lập tức yên tâm hơn nhiều, sự can thiệp của quân đội, khả năng tìm cha sẽ cao hơn nhiều.
Bên phía quân đội hành động nhanh, đầy một tiếng đồng hồ một đội ngũ tới, đưa Ninh Thời đến bệnh viện.
Tống Vân cũng rời khỏi đồn công an, đưa Bạch Thanh Phong và về phố Chính Đức.
Chuyện của Ninh Thời Bạch Thanh Phong cũng đôi chút, trong lòng ít nhiều lo lắng, "Tiểu Vân, y thuật của cháu giỏi như , e rằng sớm đặc vụ nước R để mắt tới . Sau , bất kể gì, , nhất định cẩn thận hơn nữa. Người nước R tính tình âm hiểm độc ác, kiên nhẫn. Bọn chúng sẽ ẩn náu trong bóng tối, như một con rắn độc chằm chằm cháu, chờ thời cơ hành động, khó lòng phòng ."
Tống Vân gật đầu, sắc mặt cũng chút nghiêm trọng, "Cháu . Mọi cũng , gặp chuyện gì thì đề cao cảnh giác."
Sự việc phủ lên lòng trong gia đình họ Tống và họ Bạch một tầng ám ảnh, nhưng cũng nhân đó cảnh tỉnh họ, khiến họ luôn cảnh giác, ngược tránh nhiều rủi ro tiềm ẩn.
Thoắt cái bảy ngày trôi qua. Bên phía Tề Mặc Nam, tất cả manh mối truy tìm đều đứt đoạn, dường như một thế lực thể xem thường đang giở trò âm mưu phía , giúp bọn nước R đó quét sạch những mối hiểm họa tiềm tàng.
Cha của Ninh Thời, Ninh Kỳ, vẫn tin tức gì. Việc truy tìm tiến triển, đành chuyển từ hoạt động công khai sang bí mật, tiếp tục điều tra ngầm.
Ngày mười bảy tháng tám, Tống Vân từ Bộ Tư lệnh Quân khu trở về, Tề Mặc Nam và cụ Tề cũng đến phố Chính Đức từ sớm, cùng bàn bạc chuyện đính hôn ngày mai.
Kỳ thực cũng gì nhiều để bàn, bằng cố hữu đều mời cả . Bây giờ chỉ là bàn về việc sắp xếp phân công cho ngày mai, ai sẽ đón khách ở phía , ai sẽ tiếp khách ở trung đường, ai phụ trách nước hoa quả, ai phụ trách lên món, là những việc lặt vặt.
May mà đến dự tiệc đông, giúp việc cũng ít.
Không chỉ Vương Huệ và cụ Cổ sẽ tới giúp đỡ, Kỷ Nguyên Huy và Tư Phong Niên cũng sẽ tới, còn cả nhà Dương Lệ Phần cũng sẽ đến, La Tình và Bành Minh Châu hai chị em cũng sẽ tới giúp một tay, nhân lực coi như thiếu.
Trong bữa cơm tối, nhân lúc Kỷ Nguyên Huy và Tư Phong Niên đều mặt, Tống Vân kế hoạch của cô đối với khu vực ngoại thành Kinh.
"Khi thời cơ chín muồi, em mở một nhà t.h.u.ố.c ở Kinh thành, ở thôn Tiểu Nguyệt ngoại thành Kinh sẽ mở một xưởng d.ư.ợ.c chuyên cung cấp t.h.u.ố.c cho nhà thuốc, bao thêm một ít đất chuyên dùng để trồng d.ư.ợ.c liệu."
Kỷ Nguyên Huy xong gật đầu lia lịa, "Ý kiến lắm. Như thì việc cung ứng t.h.u.ố.c men sẽ khác chế ước nữa, bộ tự cung tự cấp."
Tư Phong Niên cũng gật đầu, "Quả thật ."
Tống Vân Kỷ Nguyên Huy và Tư Phong Niên, "Thân phận của em thích hợp để kinh doanh. Đến lúc đó, việc nhà t.h.u.ố.c sẽ phiền các chăm sóc nhiều hơn. Cổ phần chúng chia đều cho ba nhà."
Kỷ Nguyên Huy sửng sốt, "Ba nhà chúng ? Những nhà nào?"
Tống Vân với Kỷ Nguyên Huy, "Nhà họ Tống, nhà họ Bạch, và nhà các ."
"Hả? Tại chia cổ phần cho chúng ?" Kỷ Nguyên Huy đôi khi thực sự hiểu nổi, Tống Vân đối xử với và Phong Niên như ruột thịt. tại chứ? Rõ ràng họ chỉ là tình cờ gặp gỡ. Cô những cứu mạng họ, mà còn đưa họ đến Hoa Quốc an cư lạc nghiệp, vạch cho họ một tương lai tươi sáng, khiến họ và sự vướng bận ở Hoa Quốc. Bây giờ còn chia cho họ phần cổ phần ngang bằng.
rõ ràng, và Phong Niên, từng gì cho cô cả.