Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 648: Địa Ngục

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:27:07
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ngươi tư cách danh tính của ." Nói xong, cô đá một cước, đá cho bất tỉnh, đó lấy dây trói chặt , lấy lá cờ tín hiệu hẹn với đội trưởng Hồ, tìm một cây gậy cắm cao tường.

Vừa khi cô cắm cờ lên, lập tức một đồng đội tinh mắt của đội trưởng Hồ phát hiện, "Đội Hồ, kìa."

Hồ Quang Minh ngay lập tức nhận đó là lá cờ tín hiệu hẹn với Tống Vân, mặt lộ vẻ mừng rỡ, "Đi thôi."

Một đội hơn mười ào ào từ các ngóc ngách phố đổ , lao về phía lá cờ đang phấp phới trong gió.

Khi Hồ Quang Minh chạy đến sân nhỏ, thấy bà lão bất tỉnh trói chặt, Tống Vân trong sân, nhưng trong nhà tiếng động vang .

"Đồng chí Tống!" Hồ Quang Minh thận trọng gọi to một tiếng.

Tống Vân ở bên trong đáp lời, "Đội trưởng Hồ, mau đây, nhanh lên."

Hồ Quang Minh lập tức dẫn xông trong nhà. Trong căn phòng ngổn ngang đồ đạc vỡ vụn, Tống Vân đang xổm trong góc, dùng tay sờ soạng mặt đất.

Hồ Quang Minh định hỏi thì thấy Tống Vân mặt mày hớn hở, tay như chạm thứ gì đó, đó phủi đống rác mặt đất, lộ một tấm sắt rỉ sét, trông khá dày nặng, và tấm sắt là một vòng kéo thô màu đen bóng.

Vân Vũ

Hồ Quang Minh lập tức chạy lên, "Để ."

Tống Vân thấy hăm hở thử, liền rút tay , lùi một bên.

Hồ Quang Minh xắn tay áo, đưa tay nắm lấy vòng kéo, dùng sức kéo lên.

Hử! Không kéo nổi.

Hồ Quang Minh tiếp tục dùng sức, mặt đỏ bừng vì gắng sức, vẫn nhúc nhích.

Lúc hai đồng đội chạy lên hỗ trợ, thì nhúc nhích , nhưng thể một phát bật mở tấm sắt khổng lồ .

"Để ." Tống Vân lên tiếng.

Ba buông lỏng, thả vòng kéo .

Hồ Quang Minh lau mồ hôi, "Cái nắp nặng quá, chắc là đặc chế, cô chắc chắn , tìm mang dụng cụ đến để xử lý."

Tống Vân thêm gì, bước lên , đưa tay nắm lấy vòng kéo, kéo lên dùng sức bật mạnh, tấm sắt nặng nề "ầm" một tiếng lật sang một bên.

Hồ Quang Minh há hốc mồ miệng, gần như thể nhét một quả trứng gà.

Anh Tống Vân thủ , nhanh nhẹn, đ.á.n.h một chọi ba chọi bốn cũng thành vấn đề, nhưng bao giờ nghĩ, lực lượng của cô mạnh mẽ đến , rõ ràng cánh tay mảnh khảnh, thể dễ dàng lật mở tấm sắt mà ba gã đàn ông to lớn như họ thể nhấc nổi?

Trước khi kịp cảm thán thêm, từ trong cái hố mở phát tiếng kêu cứu yếu ớt.

Hồ Quang Minh lập tức tổ chức xuống , Tống Vân cũng theo cùng xuống.

Sợ đó quá tối, họ mang theo đèn pin.

Sau khi xuống , cảnh tượng bên trong khiến họ thể nào quên .

Hóa nạn nhân mất tích còn nhiều hơn bảy nhiều.

Chỉ riêng căn hầm bí mật lòng đất mười lăm .

Mười lăm cô gái trẻ, tất cả đều trần truồng, và trong căn hầm âm u mát lạnh một mảnh vải nào để họ che giữ ấm.

Có lẽ vì Thạch Văn Cường mấy ngày nay theo dõi, đến đây, những cô gái chỉ lạnh, mà còn chịu đói, thêm đó ngược đãi lâu ngày, thể một suy kiệt, mấy co quắp trong góc, thần trí còn tỉnh táo, thoi thóp.

Những còn cũng khá hơn là mấy, mấy ngày ăn uống gì, lạnh đói, họ chỉ thể dựa , ôm lấy để đỡ khổ hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-648-dia-nguc.html.]

Những cô gái vốn tươi tắn rực rỡ, giờ đây từng một đều gầy gò hình thù, thấy ánh sáng, liền như chim sợ cành cong, sợ hãi mất hồn.

Nhìn thấy cảnh tượng t.h.ả.m khốc khó tin , Hồ Quang Minh tức giận đến mức gần như nghiến nát răng, đầu lệnh cho cảnh sát phía , "Mau lên lấy quần áo và chăn mền các loại, lấy nhiều một chút, tìm mấy chiếc xe đến, chuẩn đưa đến bệnh viện."

"Ai trong mấy mang nước ?" Tống Vân hỏi.

Một cảnh sát giơ tay, " mang, mang." Anh vội vàng tháo bình nước xuống, vì cảm ho, bác sĩ bảo uống nhiều nước, lúc cửa nhà ép đeo theo một bình.

Tống Vân tiếp nhận bình nước, lưng thêm một ống dung dịch dinh dưỡng, đó cho từng cô gái uống vài ngụm nước.

Nước pha dung dịch dinh dưỡng chảy xuống cổ, dù chỉ vài ngụm, nhưng hiệu quả cũng rõ rệt, hồi phục chút sức lực, dám hỏi Tống Vân, "Các vị là ai?"

Tống Vân , "Chúng là cảnh sát, kẻ tội phạm bắt , các cô an ."

Giọng cô nhẹ, nhưng dường như nặng, từng chữ từng chữ đập tim các cô gái, mừng đến phát , hoang mang sợ hãi.

Nơi là địa ngục, nhưng những con chà đạp đến mức của họ, khi bước khỏi đây, thế giới bên ngoài cũng sẽ trở thành địa ngục.

"Đừng sợ, chúng sẽ lập tức để nhân của các cô đến ngay, đợi khi chỉnh tề xong xuôi hãy ."

Các cô gái yên tâm hơn nhiều, ngừng cảm ơn.

Chỉ phụ nữ mới thể đồng cảm hơn với phụ nữ, sự hoảng sợ lo lắng của họ, nỗi lo lắng ưu tư của họ, Tống Vân đều hiểu.

Cô thở dài trong lòng, đừng bây giờ, cho dù là ba mươi năm bốn mươi năm năm mươi năm ở Trung Quốc, gặp chuyện như thế , đối với phụ nữ mà , cũng đồng dạng là tai họa diệt đỉnh.

Chỉ hy vọng họ thể kiên cường hơn một chút, gia đình họ thể bao dung hơn một chút, những xung quanh họ thể nhiều hơn một chút thiện ý, đừng đẩy những bước từ tuyệt cảnh, một tuyệt cảnh khác.

Người ngoài lấy quần áo và chăn mền nhanh , Tống Vân giúp các cô gái mặc quần áo, mấy thể lạnh đến run lập cập thì dùng chăn quấn thêm một lớp, các cảnh sát cùng tay, cõng tất cả khỏi địa ngục ánh mặt trời .

Có lẽ vì quá lâu thấy ánh mặt trời, ánh sáng bên ngoài chói đến mức các cô gái mở nổi mắt, nước mắt lăn dài, tất cả đều , nhưng đều dám thành tiếng, chỉ dám nghẹn ngào thút thít.

Xe nhanh đến ngoài ngõ hẻm, nhân lúc xem kéo đến, Hồ Quang Minh họ lập tức đưa tất cả nạn nhân lên xe, chuyển đến bệnh viện cứu chữa.

Thạch Văn Cường cũng áp giải đến cục công an.

Lần , chứng cứ tội ác rõ ràng, thậm chí là bắt quả tang, khai cũng quan trọng, án tử hình là ăn chắc .

đó, Tống Vân thưởng cho một trận "Nghịch Mạch Châm".

Ngay cả đàn ông thể kêu một tiếng nỗi đau gãy xương, mặt Nghịch Mạch Châm cũng chỉ là một thứ tầm thường, châm kim thứ hai, chịu nổi bắt đầu cầu xin.

Tống Vân giẫm lên bàn tay gãy của , túm lấy tóc , buộc đối mặt với , "Lúc ngươi hại những cô gái đó, họ cầu xin ? Ngươi gì?"

Đã gì? Đương nhiên là gì thì , thích nhất là cảnh lũ tiện nhân lóc giãy giụa tuyệt vọng sợ hãi.

Nghĩ đến những hình ảnh đó, trong mắt Thạch Văn Cường lộ vẻ hưng phấn, đây đúng là hình mẫu chuẩn của kẻ biến thái.

Chân Tống Vân giẫm lên tay gãy của thêm một phần lực, "Đồ biến thái c.h.ế.t tiệt, thì chịu ."

Nghịch Mạch Châm dùng nhiều như , hiếm khi dùng đến kim thứ ba.

Thạch Văn Cường may mắn nếm thử một , cũng để nếm trải nỗi khổ lột da rút gân trong vạc dầu địa ngục xem rốt cuộc sướng đến mức nào.

Hồ Quang Minh ở ngoài thấy động tĩnh t.h.ả.m khốc khó tin bên trong, thậm chí nhúc nhích một chân mày, những khác cũng chỉ coi như thấy, hỏi đến, thì là tội phạm thương đau khi trốn chạy, đau đến mức kêu la t.h.ả.m thiết.

Lúc một cảnh sát chạy đến với Hồ Quang Minh, "Đội trưởng, , hai nạn nhân trong bệnh viện định nhảy lầu."

 

Loading...