Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 649: Trốn Chạy
Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:27:08
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ Quang Minh vốn định gọi Tống Vân cùng , nhưng động tĩnh bên trong, ước chừng thể xong ngay , liền dặn dò hai đồng đội phụ trách canh gác cửa, bảo họ đợi khi Tống Vân ngoài thì với cô về chuyện ở bệnh viện.
Hồ Quang Minh vội vã rời . Năm phút , Tống Vân bước từ phòng thẩm vấn, tay cầm chiếc khăn tay đang lau tay, thấy Hồ Quang Minh ở đó, liền hỏi cảnh sát đang canh gác cổng, "Đội trưởng Hồ ?"
Cảnh sát vội : "Đội Hồ mới đến bệnh viện ." Anh kể tình hình bên bệnh viện.
Tống Vân thấy nạn nhân trong bệnh viện nhảy lầu, lòng lập tức chìm xuống. Kết quả như trong dự đoán của cô.
Sau khi chịu đựng sự dày vò gì , rơi một môi trường phong kiến như thế , nếu tâm cảnh đủ mạnh mẽ đến một mức độ nhất định, sẽ khó để tồn tại giữa những ánh mắt dị nghị, lăng mạ, sỉ nhục và kỳ thị.
C.h.ế.t là cách trốn chạy trực tiếp và nhanh nhất.
Vân Vũ
Rời khỏi thế giới , sẽ còn đau đớn nữa, thể đau, trái tim cũng đau.
Tống Vân đến bên bồn rửa, kỳ cọ sạch sẽ khăn tay và đôi tay, đầu với cảnh sát: "Có thể cho mượn một chiếc xe máy ?"
Chuyện đó tất nhiên là , cảnh sát trẻ tuổi vội : " đưa cô nhé."
Tống Vân từ chối, nhanh chóng lên chiếc mô tô ba bánh của Công an phường để đến Bệnh viện 3.
Lúc , tòa nhà nội trú của Bệnh viện 3 đầy , đang thì thầm bàn tán điều gì đó.
Khi Tống Vân ngang qua, đủ loại âm thanh lọt tai cô.
" , bọn họ tên tội phạm g.i.ế.c nhốt trong hầm chơi đùa mấy tháng trời, đến quần áo cũng cho mặc."
" cũng , mấy khi đưa đến bệnh viện, vết cào của móng tay, vết c.ắ.n của răng, chỗ hoại tử , chà chà—"
"Đã hủy hoại thành như , nếu là , cũng còn mặt mũi nào để sống nữa, c.h.ế.t còn sạch sẽ hơn."
"Sạch sẽ cái gì chứ? Cha bọn họ hổ ? Con gái chơi đùa đến nát hết, bế lên xe trần như nhộng, bác sĩ trong bệnh viện đều thấy hết . Nếu là cha —"
Lời phụ nữ còn hết, một bóng che khuất đầu cô . Cô ngẩng đầu lên, thấy một khuôn mặt xinh đến khó tin. Cô gái đang cô với ánh mắt lạnh lùng.
"Người, gì ?" Người phụ nữ hiểu hỏi.
Tống Vân lên tiếng: " đang đợi bạn tiếp, nếu thành bạn, bạn chịu đựng những tội ác đó, cha bạn sẽ như thế nào?"
Người phụ nữ há hốc mồm, nhất thời nên lời.
Tống Vân tiếp tục : "Cha bạn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t bạn? Sẽ bắt bạn đem trói đá nhấn nước? Sẽ vì bạn tổn thương, dùng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn để tổn thương bạn? Đẩy bạn đến chỗ c.h.ế.t?"
Người phụ nữ lập tức phản bác: "Cô bậy, cha sẽ như , cô đừng ở đây bậy bạ vu khống ."
Tống Vân lạnh lùng chế nhạo: "Là vu khống , là cô đúng sự thật? Hãy nhớ lấy một câu: Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân." Nói , ánh mắt cô lướt qua những kẻ đang thì thầm lời ho, "Con sống đời , ngày mai và tai nạn, ai đến ai ai . Hãy tích chút khẩu đức, giữ chút thiện tâm, bớt tạo khẩu nghiệp, tự tích cóp chút phúc báo ." Nói xong, cô bỏ , để một đám xem há hốc mồm.
Vị cảnh sát luôn theo Tống Vân theo bóng lưng Tống Vân rời với ánh mắt đầy kính phục, khi đầu , mặt đầy vẻ uy nghiêm: "Nếu nạn nhân vì những lời đồn thổi vô căn cứ của các mà nảy ý nghĩ tiêu cực tìm đến cái c.h.ế.t, Công an chúng nhất định sẽ dễ dàng bỏ qua. Tất cả hãy rửa sạch cái miệng của , chuyện chính đáng , đừng suốt ngày chỉ ở ngoài buôn chuyện thị phi, sợ thiên hạ loạn."
Làm cảnh sát, tiếp xúc với những dân nhiều, rõ ràng nên dùng cách nào để dọa lũ đàn bà lắm mồm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-649-tron-chay.html.]
Ở phía bên , Tống Vân với tốc độ nhanh nhất lên đến nóc tòa nhà nội trú.
Bên cạnh lan can nóc nhà, hai cô gái gầy gò đang dựa . Thần sắc họ chai lì và tuyệt vọng. Họ bên lan can lâu , hễ gần là họ đe dọa sẽ nhảy xuống. Khi gần rút lui, họ mới từ từ bình tĩnh trở , nhưng cũng tiếp tục những động tác nguy hiểm.
Dường như họ đang chờ đợi ai đó, nhưng đợi lâu như , họ đợi vẫn đến.
Họ càng lúc càng tuyệt vọng, còn thấy những lời khuyên can của bác sĩ, y tá và cảnh sát xung quanh nữa. Họ từ từ nhắm mắt , định kết thúc cuộc đời ngắn ngủi và quá t.h.ả.m hại ngay tại đây.
Một giọng quen thuộc bỗng vang lên.
"Các em sợ c.h.ế.t đến mức đó, mà sợ sống ?"
Giọng , chính là giọng mang đến cho họ một tia sáng trong địa ngục, là giọng cẩn thận mặc từng mảnh quần áo cho họ, là giọng nhẹ nhàng, cho họ uống nước, khiến họ hồi phục sức sống.
Hai cô gái đồng thời mở mắt, dừng động tác trèo ngoài lan can. Họ cùng đầu , thấy kéo họ khỏi địa ngục.
Cô còn hơn họ tưởng tượng, ánh mặt trời mặt cô cũng trở nên nhạt nhòa.
Tống Vân đến mặt hai cô gái, đưa tay với họ, "Xuống ."
Hai cô gái gần như chút do dự, đồng thời đưa tay về phía Tống Vân.
Tống Vân một tay một , kéo hai cô gái xuống, đưa họ đến góc khuất gió, lấy chiếc khăn tay vẫn còn ướt, lau sạch vết nước mắt mặt họ, giọng dịu dàng nhưng mang theo một chút trách móc.
"Người đáng c.h.ế.t là các em, các em , tại c.h.ế.t?"
Hai cô gái nức nở thành tiếng.
" chúng em, chúng em bây giờ thành như thế , ngay cả nhà cũng chấp nhận chúng em. Chúng em sống còn ý nghĩa gì nữa?"
Tống Vân chằm chằm họ, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng giọng trầm xuống: "Sao ý nghĩa? Các em sống là vì chính , vì khác. Những kẻ dùng lời tổn thương các em một cách bừa bãi, cần để ý, bởi vì họ chẳng là gì cả. Giả như đời còn ai yêu thương các em nữa, các em cũng sống, yêu lấy chính , thật yêu lấy bản , vì chính mà sống."
Tống Vân họ, tiếp tục : "Các em các em may mắn đến thế nào ?"
Hai cô gái hiểu, họ rõ, họ thành như thế , còn thể liên quan đến may mắn chứ.
"Các em vẫn còn sống, đó chính là may mắn lớn nhất. Sinh mệnh con chỉ một . Trước khi chúng tìm thấy các em, hơn mười cô gái tên biến thái ác ma dày vò đến c.h.ế.t ." Nói xong, Tống Vân kéo hai cô gái xuống lầu, dẫn họ đến bên ngoài một phòng bệnh của những bệnh nhân nặng, để họ tận mắt chứng kiến những bệnh tật dày vò đến mức ma nhưng vẫn đang cố gắng giành giật sự sống.
"Làm , ắt sẽ gặp một sóng gió và gian nan, cho dù là tuyệt cảnh, cũng kiên trì đấu tranh đến phút cuối cùng, lẽ chuyển cơ sẽ đến ngay trong khoảnh khắc đó."
Hai cô gái những bệnh nhân trong phòng bệnh bệnh tật dày vò nhưng vẫn đang vật lộn giành giật sự sống, già, những cô gái trẻ cùng tuổi với họ, cũng những đứa trẻ còn non nớt. Tất cả bọn họ đều bệnh tật dày vò đến hình thù.
So với họ, bản họ quả thật là may mắn, ít nhất họ còn một thể khỏe mạnh.
Chỉ cần họ , họ còn thể sống lâu, lâu nữa.
những ký ức đáng sợ, tăm tối, thấu tận xương tủy , để quên ?