Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 667: Hàng Mỹ

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:28:32
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy câu hỏi của Đỗ Sâm, Tống Vân thậm chí còn ngẩng đầu lên, cây gậy trong tay cô vạch vạch mặt đất cũng dừng . Sau khi nuốt trái cây trong miệng, cô trả lời: "Chỉ cần chúng thể trở về an , sẽ uống rượu mừng của ." Tính toán ngày tháng, đơn đăng ký kết hôn Tề Mặc Nam gửi lên chắc phê duyệt .

Nghĩ đến đó, cành cây trong tay cô ngừng vạch, lòng nghĩ thầm Tề Mặc Nam hẳn chuyện cô ở nước T . Tên khốn bốc đồng chạy sang nước T tìm cô chứ.

Tống Vân lắc đầu, chắc là . Dù đến, mấy vị lão lãnh đạo trong quân đội cũng sẽ cho phép. Giờ còn là cái tên lỗ mãng ngày xưa nữa . Giờ là Lữ trưởng, vai gánh trọng trách, thể .

Tống Vân đắm chìm trong suy nghĩ của riêng , để ý đến ánh mắt thất vọng tràn ngập trong mắt Đỗ Sâm.

Ba mươi năm độc , cuối cùng cũng gặp một cô gái ý, nào ngờ cô gái đối tượng .

"Hắn cũng là—" Đỗ Sâm định hỏi về đối tượng của cô, bỗng thấy Tống Vân vứt cây gậy xuống phắt dậy. "Sao ?"

Tống Vân dùng chân xóa những vết tích vạch đất, hạ giọng : "Có đến , đừng lên tiếng, ngoài xem thử."

Tống Vân lấy từ trong túi vải một khẩu s.ú.n.g lục đưa cho Đỗ Sâm.

Đỗ Sâm khẩu s.ú.n.g lục hàng Mỹ trong tay, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Đâu ?"

"Tối qua nhặt ." Tống Vân há miệng là , dù cũng thể kiểm chứng , với khẩu s.ú.n.g đúng là hàng Mỹ.

Đỗ Sâm quả nhiên nghi ngờ gì, trong lòng khâm phục. Trong cảnh hỗn loạn nguy hiểm như tối hôm qua, cô còn thể nhặt trang .

"Cô ?" Đỗ Sâm hỏi.

Tống Vân gật đầu: "Có." Nói xong liền ngoài.

Trong Kho chứa đồ của cô chất nhiều vũ khí, đa là trang nhặt khi nhiệm vụ lúc bình thường, tích tiểu thành đại.

trong tình huống hiện tại, vũ khí nóng thể phát tiếng động lớn thì thể dùng là nhất.

Sau khi bước khỏi căn lều gỗ, cô thuận tay nhặt mấy viên đá nhỏ đất bên ngoài lều gỗ trong tay.

Trong lòng Đỗ Sâm vẫn yên tâm, nhưng cũng tình trạng hiện tại của chẳng giúp gì, chỉ chờ khô cũng xong, liền tìm một chỗ lỗ thủng trong lều gỗ rình xem, từ lỗ thủng quan sát tình hình bên ngoài.

Tống Vân mới đến, nhưng chẳng thấy gì cả, đủ thấy năm giác quan của Tống Vân nhạy bén hơn nhiều, hẳn là từ nhỏ huấn luyện đặc biệt, thể năng khác với bình thường, trách quyền cước lợi hại như .

Từ góc hiện tại của Đỗ Sâm, chỉ thể thấy Tống Vân ở bên ngoài, xa hơn thì thấy nữa.

đầy vài phút, Tống Vân .

"Không , là dân làng gần đây, họ về hướng , chỗ khác ."

Đỗ Sâm thở phào nhẹ nhõm, trả s.ú.n.g cho Tống Vân.

Tống Vân nhận: "Anh cầm tạm , còn nữa."

Đỗ Sâm thấy cô , cũng khách khí nữa, liền cất s.ú.n.g .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-667-hang-my.html.]

Tống Vân bắt đầu vạch vạch mặt đất, nửa giờ , cô ném cây gậy trong tay xuống, sang với Đỗ Sâm: "Đường biên giới thể dễ dàng vượt qua chắc chắn phong tỏa . Chúng rời khỏi đây an , bây giờ hai lựa chọn. Một là băng qua rừng rậm, hai là cải trang đó rời bằng đường thủy. Cả hai con đường đều lợi hại. Băng qua rừng rậm thể tránh đội tìm kiếm của nước T và nước M, tương đối an hơn, nhưng trong rừng rậm cũng nhiều yếu tố bất trắc, và thời gian tiêu tốn chắc sẽ lâu, chân như thế ." Cô lắc đầu, tiếp tục : "Ưu điểm của đường thủy là tương đối nhàn hơn, thời gian cũng ngắn hơn, nhưng vì vết thương ở chân , thể sẽ những kẻ ý đồ để ý. Một khi phát hiện ở bên ngoài, một trận vây ráp nữa, thể chúng sẽ giao nộp mạng ở đây."

Nói trắng , đây là một lựa chọn đ.á.n.h cược tính mạng.

Cả hai con đường đều dễ , nguy hiểm mỗi đường mỗi khác, tùy xem lựa chọn thế nào.

Đỗ Sâm liếc chân , bao giờ cảm thấy chán ghét bản như lúc . Hắn từ từ lên tiếng: "Cô tự . sẽ tìm một nơi an chờ viện binh."

Dù là con đường nào, mang theo cũng đều là một gánh nặng trời giáng.

Không , Tống Vân dù chọn cách nào cũng thể bình an rời .

Tống Vân đảo mắt: "Vậy thì ý nghĩa của việc liều mạng đưa khỏi tầm mắt của những kẻ đó là gì?"

Đỗ Sâm chằm chằm chân : " tình trạng của bây giờ, dù con đường nào cũng an , chắc chắn sẽ lộ, đến lúc đó—"

Không đợi Đỗ Sâm hết, Tống Vân thẳng thừng quyết định: "Anh sợ lộ như , thì đường rừng thôi. Cũng chỉ là tốn thời gian hơn một chút, tính an sẽ cao hơn. Biết khi khỏi rừng rậm, chân khỏi . Hơn nữa trong rừng rậm sản vật phong phú, chúng cũng đói."

Đỗ Sâm thể ? Hắn cũng tác dụng, dù Tống Vân cũng , thôi thì im miệng.

Để vết thương ở chân của Đỗ Sâm mau lành, Tống Vân lén dùng cho hai bình xịt phục hồi, để nghỉ ngơi cả buổi chiều. Đến tối, Đỗ Sâm cảm thấy vết thương chân đau như nữa, dùng cây nạng tạm bợ Tống Vân chống vài bước, cảm thấy cũng tạm , dễ chịu hơn nhiều so với tưởng tượng. Hắn lập tức đối với con đường trở về nước sắp tới nhiều thêm mấy phần tự tin.

Tống Vân thấy tình trạng còn , liền : "Đã thể , chúng xuất phát ngay bây giờ ."

Đỗ Sâm ý kiến gì. Buổi chiều họ phiên nghỉ ngơi hai tiếng, giờ tinh thần vẫn còn khá . Rời khỏi khu vực trong đêm là lựa chọn nhất, tránh sinh thêm chuyện.

Trước khi , Tống Vân xóa sạch dấu vết trong lều gỗ, dựa theo ánh trăng về phía đông một đoạn, xác định đủ xa ngôi làng ở phía xa, cô mới dừng bước, tại chỗ lấy nguyên liệu một cây đuốc đơn giản.

Vân Vũ

Khu rừng rậm trải dài mấy ngàn dặm, nối liền với mấy quốc gia, là tuyến đường vận chuyển hàng hóa mà các trùm ma túy các nước thường nhất đời .

, trong rừng rậm tuy độc vật và thú dữ, nhưng nguy hiểm nhất, là con .

Một giờ khi họ rời khỏi lều gỗ, đội tìm kiếm của nước T tìm thấy căn lều gỗ bỏ hoang trong rừng rậm. Đáng tiếc, đội tìm kiếm tìm thấy manh mối hữu ích gì trong lều gỗ, xung quanh cũng dấu vết rõ ràng nào. Họ tìm một vòng gần đó rời .

Để chiếu cố vết thương ở chân của Đỗ Sâm, cứ gần như mỗi giờ dừng nghỉ ngơi một . Như tất nhiên sẽ kéo chậm tiến độ. nếu nghỉ ngơi, chân thương của Đỗ Sâm trong tình trạng khỏi hẳn mà hoạt động cường độ cao như , cực kỳ khả năng để di chứng nặng. Dù thể trở về bình an, chân e rằng cũng thể linh hoạt như nữa, thậm chí thể đối mặt với chuyển ngành. Điều đối với một Đội trưởng Đội Đặc chiến mà , quá tàn nhẫn.

Hơn nữa, cô là một bác sĩ, góc độ y học, cô cũng cho phép bi kịch như xảy . Dù tình cảnh bây giờ tệ đến mức , lãng phí thêm chút thời gian cũng .

Đến nghỉ thứ ba, Tống Vân thấy bụng của Đỗ Sâm đang gào thét điên cuồng.

Thực cô cũng đói lắm . Cả ngày hôm nay chỉ ăn mấy trái cây, đưa miệng một tí tinh bột nào, đói đến phát hoảng.

"Cố gắng thêm chút nữa, trời sắp sáng . Khi trời sáng, sẽ xem săn con mồi gì , lúc đó chúng sẽ ăn một bữa." Tống Vân .

 

Loading...