Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 694: Ly Hôn

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:29:00
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5Akgnlo252

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới sự lóc và ép buộc của Tiền Ngọc Hương, Kỳ Ái Quốc ly hôn.

Sau khi chuyện, lão gia họ Kỳ hề cảm thấy bất ngờ. Tâm tư của con dâu vốn dĩ bao giờ đặt ở con trai ông, ông hiểu rõ điều hơn ai hết.

Chỉ là ông ngờ rằng, cô mang theo cả đứa con gái Nam Nam theo, chỉ là thể kiên trì bao lâu.

Gia cảnh nhà Tiền Ngọc Hương bình thường, công việc của cô tuy nhàn hạ nhưng lương cũng thấp. Những năm tháng gả về nhà họ Kỳ, cô hình thành thói quen tiêu xài hoang phí, ưa hưởng thụ. Đồng lương ít ỏi mà cô tự kiếm , còn đủ cho chính bản tiêu xài, lấy gì để nuôi con?

Cứ đợi xem , chắc chắn còn lắm chuyện lôi thôi.

Lão gia họ Kỳ cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt , nghĩ đến những lời bác sĩ , ông quyết định nghĩ thoáng . Con cháu tự phúc của con cháu, chúng bày trò gì thì mặc kệ chúng. Ông chỉ cần lo giữ gìn sức khỏe của bản , cố gắng sống thêm vài năm nữa.

**

Thoắt cái đến ngày nghỉ. Trong khu tập thể, một từ phe thứ nhất và phe thứ hai trong các quân phụ tập hợp , định bắt chước Tống Vân bọn họ, mượn xe ngoại ô đào rau dại, hái nấm và bắt cá.

Tống Vân kế hoạch của những đó. Cô và Tề Mặc Nam đến đường Chính Đức từ sáng sớm. Chuyến xuân du định , đồ đạc cũng chuẩn sẵn từ lâu. Hôm nay họ hai chiếc xe Jeep, chen chúc một chút thì đều thể .

Bạch Thanh Phong cũng lái xe con của nhà máy tới. Nhà họ gồm bảy , thêm sư phụ Tư Phong Niên và đồ , tổng cộng bảy . Xe con tối đa chỉ chở sáu , Bạch Thư Đình vốn cùng Tử Dịch và Đường Ngọc, nên chạy sang chen chúc ở chiếc xe Jeep.

Tống Vân bảo Tề Mặc Nam và họ , cô đến trường đón Dương Lệ Phần và Lưu Phương Phương.

Huy Bảo và Vũ Bảo xe của Tống Vân. Từ đường Chính Đức , rẽ ngoặt đầy hai phút là đến Đại học Kinh Bắc. Cô thể tùy tiện trong, nên nhờ một bạn học giúp gọi . Dương Lệ Phần nhanh chóng chạy , vui mừng khôn xiết, đeo một chiếc túi vải, bên trong là đồ ăn cô chuẩn .

"Chỉ hai chúng thôi ? Mọi ?" Dương Lệ Phần lên xe mới phát hiện chỉ cô và Tống Vân, cùng hai con ch.ó lớn.

Tống Vân khởi động xe, "Em bảo họ , đến đó còn thể dựng lều trại các thứ. Chúng còn đón Phương Phương."

Đại học Sư phạm Kinh Sư cách Đại học Kinh Bắc khá xa. May mà họ xuất phát sớm, khi đến Đại học Sư phạm Kinh Sư cũng mới tám giờ.

Quản lý của Đại học Sư phạm Kinh Sư nghiêm ngặt như Đại học Kinh Bắc, hình như cuối tuần cấm ngoài trường. Hai bèn tự trong tìm , tiện thể xem môi trường ký túc xá của Phương Phương thế nào.

Trong phòng ký túc xá nữ 207, Lưu Phương Phương thu xếp túi xách từ sớm, định cổng chờ Tống Vân đến đón. các bạn cùng phòng cho cô , khăng khăng lấy trộm chiếc bút máy của bạn cùng phòng Ngô Hồng Anh.

Lưu Phương Phương tức giận đỏ mặt, "Các thật quá đáng, bằng chứng gì, bút máy của cô mất, bảo là lấy?"

Giang Man giật lấy chiếc túi trong tay Lưu Phương Phần, lục lọi bên trong lấy một chiếc bút máy Parker màu vàng kim, "Đây chính là bằng chứng, tại trận bắt tang vật, còn gì để nữa?"

Lưu Phương Phần với tay định giật , "Đây là bút máy của , trả đây."

Giang Man giơ cao tay, chiếc bút máy trong tay lấp lánh, "Của cô? Buồn thật, đây là bút Parker, cô thứ đồ nhà quê mua nổi ?"

Ngô Hồng Anh ngay từ cái đầu tiên thấy chiếc bút máy đó bút của . Dù hình dáng bên ngoài giống, nhưng chiếc bút của cô màu sắc xỉn hơn, sáng bóng vàng kim lộng lẫy như chiếc trong tay Giang Man.

Chiếc bút Parker rõ ràng còn quý giá hơn chiếc bút của cô, thậm chí cô còn từng thấy kiểu dáng ở quầy hàng.

Một ý nghĩ ma quỷ nổi lên, cô sự thật, mà phụ họa theo Giang Man: "Đây chính là bút máy của , Man Man và Tư Tư đều từng thấy mà." Cô quyết định giả vờ ngốc.

"Cô bậy, rõ ràng đây là bút máy của ." Lưu Phương Phương mắt đỏ ngầu, xông tới định giật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-694-ly-hon.html.]

Giang Man né tránh , Ngô Hồng Anh thì dùng sức đẩy Lưu Phương Phương một cái. Lưu Phương Phương suýt ngã, Vũ Tư Tư bên cạnh đỡ lấy.

Vũ Tư Tư hỏi Lưu Phương Phương, "Cô chứ?" Lưu Phương Phương lắc đầu, " , chiếc bút máy đó thực sự là của ."

Vũ Tư Tư chiếc bút máy màu vàng kim trong tay Giang Man, cũng cảm thấy nó chút khác so với chiếc bút Ngô Hồng Anh thường dùng, bèn : "Hồng Anh, Man Man, các cô xem kỹ ? thấy chiếc bút thực sự giống với chiếc Hồng Anh thường dùng."

Giang Man tức giận trừng mắt Vũ Tư Tư, "Cô bậy gì ? Chuyện thể nhầm ? Đây chính là bút máy của Hồng Anh, ngay cả bản Hồng Anh cũng là của cô , lẽ nào cô nhầm ?"

Vũ Tư Tư im miệng. Cô vốn giúp Lưu Phương Phương, nhưng đối mặt với Giang Man và Ngô Hồng Anh ngang ngược hống hách, cô cũng đành bất lực. Hai địa phương, nhà quan hệ, cô dám đắc tội.

Thấy Vũ Tư Tư nữa, Giang Man mới Lưu Phương Phương, "Xem tình bạn cùng phòng, thể tha cho cô , nhưng cô quỳ xuống xin Hồng Anh."

Kỳ thực lúc Tống Vân và Dương Lệ Phần ở cửa phòng ký túc xá. Cửa phòng tuy đóng nhưng âm thanh bên trong truyền rõ mồn một đến tai họ.

Nghe thấy bắt Lưu Phương Phương quỳ xuống, Dương Lệ Phần sốt ruột định đẩy cửa, nhưng Tống Vân ngăn .

xem, Lưu Phương Phương sẽ đưa lựa chọn như thế nào.

Là lựa chọn cúi đầu bạo lực học đường, lựa chọn đối mặt cứng rắn.

Ngay lúc đó, giọng của Lưu Phương Phương vang lên từ bên trong: "Hãy báo công an . Đã bạn Ngô Hồng Anh mất chiếc bút máy quý giá như , nhân lúc trong phòng đều ở đây, hãy trực tiếp báo công an, để công an đến điều tra rõ ràng, rốt cuộc ai là kẻ trộm."

Ngô Hồng Anh nhíu mày, hài lòng: "Đồ đạc tìm thấy , bắt tại trận, cô còn gây chuyện gì nữa? Chẳng qua chỉ bắt cô xin thôi mà, nếu cô xin thì thôi . Dù bút máy cũng tìm thấy , lười biếng chấp nhặt với cô, chỉ phí thời gian."

Lưu Phương Phương càng chấp nhặt: "Trả bút máy cho , đây là bút máy của . Nếu cô trả, sẽ báo công an ngay bây giờ."

Giang Man nổi giận đùng đùng, chỉ tay Lưu Phương Phương mắng chửi: "Đồ nhà quê, đằng chân lân đằng đầu ? Để xem hôm nay tao xử lý mày thế nào."

Vân Vũ

Ngay lúc đó, cửa phòng ký túc xá vang lên tiếng gõ.

"Ai đấy?" Ngô Hồng Anh nhíu mày hỏi, thấy ai trả lời, mới mở cửa.

Cửa mở, ở cửa là hai phụ nữ. Một dáng vẻ thanh tú, khí chất dịu dàng đạm nhã. Một khác sắc sảo rực rỡ, mặt mang nụ , nhưng toát một sức ép khiến cảm thấy dễ chọc.

Ngô Hồng Anh định hỏi họ tìm ai, thì thấy Lưu Phương Phương gọi: "Chị Vân, chị Lệ Phần."

Lưu Phương Phương vốn định , nhưng khi thấy hai chị, nước mắt cô nhịn rơi xuống, giọng nghẹn ngào.

Nhập học mới chỉ một tuần, cô nếm trải đủ sự ấm lạnh nơi đây. Cuộc sống đại học khác với những gì cô tưởng tượng.

Tống Vân với Ngô Hồng Anh đang ở cửa: "Bạn , xin nhường đường một chút."

Ngô Hồng Anh lập tức tránh . Đợi hai bước trong phòng, cô mới sực tỉnh, tại tránh đường cho họ? Tại để họ ?

Tống Vân bước phòng, tiên vỗ nhẹ vai Lưu Phương Phương, "Đừng sợ, chị ở đây."

Lưu Phương Phương gật đầu mạnh, đưa tay lau nước mắt, trong lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Chỉ cần chị Vân ở đây, cô sẽ sợ bất cứ điều gì.

 

Loading...