Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 705: Lừa Chó

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:30:20
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vị bác sĩ họ Kỷ đó, năm nay bốn mươi tư tuổi, còn nhỏ hơn Kỳ Ái Quốc hai tuổi, là Bác sĩ Chủ nhiệm khoa Y học Cổ truyền, trong bệnh viện khá nổi tiếng, y thuật công nhận, lương cũng cao, ở đường Chính Đức một căn nhà Tứ Hợp Viện, là từ nước Y trở về, ở nước Y cũng tài sản, nhưng phận trong sạch, là một nhà tư bản kiều bào hồi hương thông qua con đường minh bạch.

Trong lòng Tiền Ngọc Hương vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là nghĩ đến khuôn mặt của Kỷ Nguyên Huy, rõ ràng ngoài bốn mươi tuổi, nhưng chẳng chút nào cảm giác dầu mỡ của đàn ông trung niên, trông vẻ nhã nhặn, đoan chính và sảng khoái, về diện mạo cũng là sự tồn tại áp đảo Kỳ Ái Quốc, thêm đó phận nhà tư bản kiều bào của , còn đang ở trong nhà Tứ Hợp Viện lớn, đàn ông như mới xứng đáng để Tiền Ngọc Hương ký thác cả đời.

Chuyện suy nghĩ thật kỹ.

Kỷ Nguyên Huy khác để ý, khi trở về đường Chính Đức, cùng Tư Phong Niên quần áo ở nhà xong, liền đến nhà họ Tống 8 ăn tối, lúc đường Tống Vân , hôm nay cô xuống bếp, bảo họ qua ăn cùng.

Hai quần áo xong, Bạch Nhuynh Nhuynh cũng về, ba vặn cùng qua.

Vân Vũ

Trong bữa tối, Tống Vân nhắc đến chuyện gần đây bắt đầu đăng ký bất động sản cá nhân, đây bất kể là chiếm dụng công tư, đều bắt đầu thanh toán, bao lâu nữa, họ thể mang giấy chứng nhận quyền sở hữu đến đăng ký tại phố, do chính quyền lấy những ngôi nhà thuộc về .

Tống Vân , "Biệt thự nhỏ 77 đường Bình Dương hiện đang của Ủy ban Cách mạng chiếm, còn sân nhà ở đường Quảng Phong cũng trở thành một khu nhà tập thể lớn, nhiều thuê chiếm giữ, những chỗ đều nhờ phố giúp chúng đòi nhà. Còn ngôi nhà ở hẻm Bách Hoa, hiện vẫn là Bạch Thúy Thúy và chồng cô đang ở, tình hình bây giờ khác , chúng thể trực tiếp đến tận nơi đòi nhà, bảo họ dọn ."

Tống Hạo cũng là hai năm gần đây mới danh nghĩa Bạch Thanh Hà còn mấy căn nhà như , ý kiến gì, dù với thì một bất động sản mười bất động sản cũng như , đều là của Bạch gia cho Thanh Hà, tương lai cũng sẽ là của các con.

Tuy nhiên, bây giờ thể đòi nhà, cũng vui, liền với Bạch Thanh Hà, "Không nghỉ tiếp theo chúng xem một chút nhé?"

Bạch Thanh Hà phản đối, "Được." Nghĩ đến Bạch Thúy Thúy, mặt cô trầm xuống, "Trước đây thấy Bạch Thúy Thúy đáng thương thật thà chịu khó, mới để cô ở hẻm Bách Hoa giúp trông nom nhà, từ hồi học đại học cô dọn , ở đến nay cũng hơn hai mươi năm, khi nhà chúng xảy chuyện, mỗi tháng vẫn trả lương cho cô , may quần áo bốn mùa cho cô , tự nhận hề bạc đãi cô , mà cô những ơn, còn đầu nhòm ngó nhà cửa và những thứ đồ đạc của , đúng là lòng đủ."

May mắn là những thứ đồ đó đều Tiểu Vân chuyển hết , để cho con vong ân bội nghĩa đó hưởng lợi.

Sau bữa tối, Tống Vân dạo một vòng ở sân , thấy cây lê Đà La cũ và cây non đều phát triển , cây cổ cũng đ.â.m nhiều chồi non, vẻ như năm nay lê Đà La và cổ sẽ mùa, tâm trạng càng thêm , cô thêm dung dịch dinh dưỡng chiếc chum nước lớn, tưới nước cho những cây non, mới rời đường Chính Đức.

Trở về khu tập thể lúc tám giờ tối, Tề Mặc Nam vẫn về, cô liền đun nước tắm .

Mỗi lúc như thế , cô vô cùng nhớ nhớ máy nước nóng và vòi hoa sen của đời , nhưng cũng chờ lâu nữa, vài năm nữa những thứ cũng sẽ , chỉ cần thị trường mở cửa, là nhà tư bản lớn hải ngoại, thứ gì cũng thể kiếm .

Tắm xong Tề Mặc Nam vẫn về, cô lau tóc về phòng ngủ, luôn cảm thấy trong nhà dường như thiếu thiếu cái gì, nghĩ , mãi đến khi đến cửa phòng, thấy vết cào rõ ràng cửa, mới chợt nhớ , Huy Bảo ở nhà?

Rõ ràng lúc chiều cô với Kha Hồng Tinh, Huy Bảo vẫn còn mà.

Huy Bảo thường sẽ tự chạy ngoài, chắc là Tề Mặc Nam dẫn .

Thế nhưng nửa giờ , Tề Mặc Nam về, bên cạnh thấy Huy Bảo theo.

Tống Vân vội hỏi, "Anh dẫn Huy Bảo ?"

Tề Mặc Nam đến bên cô, ngửi thấy mùi hương thơm thoảng khi tắm của cô, ôm cô, sợ quần áo bẩn đồ ngủ của cô, liền chỉ đưa tay véo nhẹ mặt cô, "Anh đưa Huy Bảo về đường Chính Đức ."

Tống Vân nhướng mày, "Nó chịu ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-705-lua-cho.html.]

Tề Mặc Nam khẽ, "Anh bảo nó em đang đợi nó ở đường Chính Đức, nó tự chui , đó đóng cửa , lái xe luôn."

Tống Vân gì, đưa tay đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c một cái, "Lừa cả chó, Huy Bảo sẽ ghim hận đấy, xem nó còn thèm để ý đến ."

"Anh quan tâm." Tề Mặc Nam ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, "Ai bảo nó vướng víu như , còn cứ nhất định ngủ trong phòng chúng ."

Tống Vân nào trong lòng đang nghĩ gì, má ửng hồng, "Thôi, tắm nhanh , , ăn tối ?"

Tề Mặc Nam cởi áo khoác , "Anh ăn bánh nướng ."

"Giờ đói , em nấu cho bát mì nhé?" Tống Vân hỏi, tóc cô cũng khô, tiện thể để khô một chút.

Tề Mặc Nam gật đầu, "Được, cho thêm ít mỡ thịt cho ."

Trong lúc Tề Mặc Nam tắm, Tống Vân nấu xong mì, bưng lên bàn, lấy đũa gọi Tề Mặc Nam qua ăn, kết quả là tên chẳng thèm bát mì một cái nào, bế thốc Tống Vân lên và thẳng phòng, "Ăn thứ khác ."

Trong phòng chẳng mấy chốc vang lên những âm thanh khiến đỏ mặt tim đập, bát mì bàn ai động , từ chỗ bốc khói nghi ngút đến lạnh ngắt và vón cục, thì động tĩnh trong phòng mới im ắng.

Sau đó, Tề Mặc Nam bưng nước nóng đến cho Tống Vân rửa ráy, mặc quần áo xong, thấy bên ngoài tiếng động, định xem thì thấy tiếng cào cửa quen thuộc, cùng với tiếng ư ử thấp thỏm của Huy Bảo, thật đáng thương.

Tống Vân vội vàng mặc quần áo , "Mau mở cửa , Huy Bảo tự về ."

Tề Mặc Nam mở cửa phòng, Huy Bảo thấy mở cửa là Tề Mặc Nam, lập tức nhe răng gầm gừ với , mắt trừng trừng đủ một phút, cho đến khi Tống Vân , nó mới trở vẻ ngoan ngoãn như thường lệ.

Tề Mặc Nam buồn , xoa đầu Huy Bảo một cái, nhưng Huy Bảo tránh .

"Mày thật sự ghim hận ! Vô lương tâm, đối xử với mày ? Một miếng thịt khô mày ăn hết ba phần tư đấy."

Huy Bảo thèm để ý đến Tề Mặc Nam, lấy đầu chui Tống Vân.

"Thôi , đừng giận nữa, sẽ như nữa."

ngày trở cơ quan quân đội việc, đến lúc đó vẫn đưa Huy Bảo về, chắc chắn lão gia hỏa sẽ giận dỗi.

Tống Vân hỏi Tề Mặc Nam, "Anh em thể dẫn Huy Bảo đến cơ quan quân đội việc ? Bình thường để nó theo chúng huấn luyện, nhiệm vụ lúc cần dùng đến nó cũng thể mang theo, nếu lập công, còn thể tìm quân đội xin một khoản trợ cấp, là Huy Bảo nhà chúng cũng thể tự nuôi sống bản ."

Quan trọng nhất là, Huy Bảo rốt cuộc là sói chứ chó, nó ngày càng lớn, đặc trưng của sói ngày càng rõ rệt, nếu cho nó một phận, e rằng sẽ cho phép nuôi, thậm chí còn thể yêu cầu cô đưa Huy Bảo đến sở thú, cô nỡ.

Tề Mặc Nam Tống Vân lo lắng điều gì, suy nghĩ một chút, "Ngày mai hỏi thử xem, nếu , thì mang cả Ngư Bảo theo luôn."

 

Loading...