Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 707: Sói và Chó

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:30:22
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi , Tống Vân hỏi Tống Hạo, "Đây là ai ?"

Tống Hạo lắc đầu, "Học sinh trong lớp, nhớ tên là gì."

Tống Vân thấy thần sắc Tống Hạo thản nhiên, rằng cha khó lòng nảy sinh ý nghĩ nên nào với một nữ sinh như , nhưng ngăn dính lấy ông.

Bố cô tuy ngoài bốn mươi, nhưng cả về ngoại hình lẫn khí chất đều , thêm cách ăn mặc của ông, gia thế khá giả, chỉ cần điều tra một chút là thể ông sống trong một ngôi nhà tứ hợp viện ở phố Chính Đức. Với điều kiện như , những nữ sinh ý đồ để mắt là chuyện bình thường. Dù ở thời đại nào, cũng sẽ những kẻ đường tắt, phân biệt nam nữ.

Tống Vân đang suy nghĩ trong lòng khi nào thì nên "lên lớp" cho bố, để ông thể tránh xa những mưu toan , kẻo hãm hại.

Tống Hạo dường như nhận suy nghĩ của con gái, liền giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô, : "Đừng nghĩ những chuyện vớ vẩn đó nữa. Bố bây giờ mới thầy giáo. Những chuyện như thế đây bố thấy nhiều . Bố cách đối phó, con cứ yên tâm."

Nghe Tống Hạo , Tống Vân thực sự yên tâm hơn nhiều. Nói thẳng , loại chuyện nhờ khác phòng ngừa là vô ích, dựa sự giác ngộ và lương tâm đạo đức của chính họ. Chỉ cần họ , thì ai thể đạt thứ gì từ họ.

Ba họ cùng đến nhà ăn, hội ngộ với Bạch Thanh Hà, tìm một chỗ trong nhà ăn. Tống Hạo và Bạch Thanh Hà lấy cơm, để Tống Vân và Dương Lệ Phần đợi ăn.

Vừa khi hai họ khỏi, Dương Lệ Phần liền thì thầm với Tống Vân, "Tiểu Vân, cô , trong trường ít nữ sinh để mắt đến các thầy giáo đại học, phần lớn là những thanh niên trí thức thi đậu trở về thành phố. Nghe một còn kết hôn ở nông thôn, bỏ chồng bỏ con để trở về thành, nhất quyết sống cuộc sống , mặt mũi cũng thèm ."

Tống Vân cha đang lấy đồ ăn ở quầy, trai tài gái sắc, ai thấy chẳng khen là một cặp trời sinh. Hơn nữa hai thực lòng yêu , cùng trải qua thời kỳ đày ải cải tạo, lòng hề nghi ngờ gì , còn một đôi con cái thành đạt. Cuộc sống hạnh phúc viên mãn như , chỉ kẻ ngốc mới đổi hiện trạng . "Người khác lẽ sẽ, nhưng bố em thì ."

Dương Lệ Phần cũng nghĩ là . Cô sống cùng bố nuôi một thời gian dài, hiểu rõ tình cảm rời bỏ giữa hai .

Nhà ăn của Đại học Kinh Bắc quầy riêng cho cán bộ giảng viên, đồ ăn so với quầy dành cho sinh viên hơn một chút, nhiều dầu mỡ hơn một chút, mà giá cả chăng.

Cả gia đình ăn trò chuyện, nhắc đến ngôi nhà trong ngõ Bách Hoa, đường Hội Dân. Bạch Thanh Hà tuần xem. Tống Vân cùng họ, nhưng tiếc là tuần liệu thời gian vẫn chắc. Chỉ thể đợi đến lúc đó hẵng tính.

Sau bữa trưa, Tống Vân bảo Bạch Thanh Hà và Tống Hạo trở về văn phòng nghỉ ngơi, buổi chiều họ còn tiết.

Buổi chiều Dương Lệ Phần cũng tiết, hai chuyện một lúc bên ngoài nhà ăn cũng chia tay.

Buổi chiều, Tề Mặc Nam từ Bộ Tư lệnh trở về, mang đến cho Tống Vân một tin : "Sư trưởng , chỉ cần Huy Bảo và Dữ Bảo các huấn luyện viên của đội Huấn luyện Quân khuyển công nhận, thì thể cho chúng biên chế thử việc. Sau khi đạt chuẩn thể chính thức biên chế, và cần sống trong đội huấn luyện như những quân khuyển thông thường."

Đây quả thực là một tin . Tống Vân một hạng mục huấn luyện quân khuyển, lập tức sân để huấn luyện Huy Bảo. Tề Mặc Nam thì đến phố Chính Đức đón cả Dữ Bảo về, để cả hai cùng nhận sự huấn luyện 'cấp tốc' của Tống Vân.

Huy Bảo thông minh, những lời Tống Vân , chỉ cần quá phức tạp, nó đều thể hiểu và ngoan ngoãn theo mệnh lệnh.

Khả năng hiểu của Dữ Bảo kém Huy Bảo một chút, nhưng nó học, Huy Bảo thế nào, nó liền theo như , trông dáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-707-soi-va-cho.html.]

Tề Mặc Nam một bên quan sát, nhịn mà giơ ngón tay cái lên, "Ổn , thấy những con quân khuyển huấn luyện khá lâu cũng sánh bằng Huy Bảo và Dữ Bảo nhà ."

"Đừng quá chắc. Huấn luyện ở nhà là một chuyện, phát huy tại chỗ là chuyện khác." Tống Vân .

Cũng lý.

Tề Mặc Nam bảo Tống Vân nghỉ ngơi một chút, dẫn Huy Bảo và Dữ Bảo ngoài chạy bộ.

Huy Bảo và Dữ Bảo giờ trưởng thành, kích thước cơ thể lớn hơn nhiều so với những con ch.ó bình thường, thêm đó ăn uống ở nhà họ Tống, chỉ cao lớn mà còn khỏe mạnh, bộ lông cũng bóng mượt. Đặc biệt là Huy Bảo, bộ lông màu xám bạc thu hút, bước khỏi cửa khiến nhiều ngoái , đặc biệt là một trẻ nhỏ, đều tiến gần vuốt ve vài cái, nhưng dám, chỉ thể theo xem náo nhiệt từ xa.

Có một bà lão đang dắt cháu trai chơi bên đường và tán gẫu với hai bà lão khác, để ý thấy đứa cháu nhỏ của lảo đảo bước về phía Huy Bảo đang lưng Tề Mặc Nam. Thằng bé thực sự trời cao đất dày là gì, nó còn sợ là gì, giơ tay nắm lấy đuôi của Huy Bảo.

Huy Bảo nhanh nhẹn tránh cuộc tấn công bất ngờ của thằng bé. Thằng bé nắm đuôi, vững, ngã sõng soài, oà lên , chỉ tay Huy Bảo, khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ oan ức dường như đang tố cáo điều gì đó.

Bà lão thấy tiếng trẻ con , liền ngoảnh , thấy cháu trai cưng của đang đất, tay nhỏ còn chỉ con ch.ó sói lớn xa, giật , vội chạy tới bế cháu lên, "Cháu ngoan của bà thế? Bị ch.ó c.ắ.n ? Có ch.ó c.ắ.n ? Cắn ?" Vừa hô to với Tề Mặc Nam, "Lữ trưởng Tề, đừng vội. Con ch.ó nhà c.ắ.n cháu , đừng ."

Tề Mặc Nam thấy rõ ràng, Huy Bảo c.ắ.n cháu bà, thậm chí còn chẳng nhe răng với thằng bé, chỉ là tránh tay thằng bé định nắm đuôi nó mà thôi.

gọi, đương nhiên thể bỏ như , với bà lão, "Bác gái, Huy Bảo nhà c.ắ.n cháu bác , bác tự kiểm tra xem."

Bà lão lập tức bắt đầu kiểm tra, tìm thấy vết răng ch.ó c.ắ.n cháu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng vẫn , "Dù cắn, thì chắc chắn cũng là con ch.ó sói nhà dọa cho sợ. Nhìn cháu sợ thành thế kìa."

Vân Vũ

Tề Mặc Nam đang định , mấy đứa trẻ theo phía liền chạy tới, một bảy tám tuổi , "Bà Chu, Huy Bảo dọa em , là tự em nắm đuôi Huy Bảo nhưng nắm , tự ngã đó, tụi cháu đều thấy hết."

Mấy đứa trẻ đều gật đầu, "Vâng , tụi cháu đều thấy, tự em ngã đó, liên quan gì đến Huy Bảo, Huy Bảo căn bản dọa em ."

Mặt bà lão đỏ lên hổ, "Dù nó dọa, thì cũng là vì nó mà ngã. Theo , con ch.ó sói lớn như thế nguy hiểm lắm, nên nuôi trong khu tập thể, lỡ một ngày nào đó c.ắ.n thì ?"

Tề Mặc Nam , "Nếu nhớ nhầm, Lý Tú Anh là con dâu của bác ?"

Bà lão gật đầu, " , thế?"

Tề Mặc Nam chỉ Huy Bảo, "Hôm con dâu bác đào rau, chính là Huy Bảo cứu mạng cô ."

Bà lão tin chút nào, một con ch.ó mà thể cứu mạng , mà đối mặt là một con lợn rừng vô cùng hung dữ. Lữ trưởng Tề rõ ràng chuyện với bà thêm nữa, đợi bà mở miệng, dẫn hai con ch.ó sói lớn bỏ .

 

Loading...