Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 725: Tự mình làm mình chịu
Cập nhật lúc: 2025-11-15 04:33:57
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai thanh niên vội vàng chạy tới, mấy hộ dân một khắc sững sờ cũng chạy đến, hợp lực kéo đàn ông mất hết lý trí .
Tiền Ngọc Hương phịch xuống đất, run rẩy, co rúm thành một cục, che chắn cho những chỗ hở hang .
Người đàn ông giãy giụa như một con thú hoang, hai mắt chằm chằm Tiền Ngọc Hương, sức lao tới cô .
Một thanh niên vung một chưởng cổ hạ gục đàn ông, với mấy hộ dân giúp sức: "Đưa cho cô một cái áo khoác, bảo cô nhanh . Đừng ngửi mùi hương cô , sẽ phát cuồng như đấy, tránh xa cô ."
Mấy hộ dân sắc mặt biến đổi, vội lùi xa.
Chẳng ai biến thành con thú vô nhân tính, càng phạm tội tù ăn đạn.
Hai thanh niên vội vã mang đàn ông bất tỉnh đến Công an cục, đó do công an đưa đến bệnh viện điều trị.
Tiền Ngọc Hương đợi một lúc lâu thấy ai mang quần áo cho, đành tự che chắn chạy về. Kết quả là bộ dạng t.h.ả.m hại của cô ít thấy. Ban đầu còn đoán xem cô bắt nạt , nhưng chẳng mấy chốc chân tướng.
Chuyện cô dùng hương k.í.c.h d.ụ.c , dẫn đến đàn ông phát cuồng, điên cuồng ngay tại đầu ngõ mặt định chuyện đó với cô nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Danh tiếng của cô trở nên thối hoăng, ngay cả con gái cũng liên lụy, chỉ mũi c.h.ử.i bới.
Danh tiếng hủy hoại, mỗi khi đường, những ánh mắt từng ngưỡng mộ say đắm khi thấy cô giờ đều biến thành ghê tởm.
Cha cô chịu áp lực, buộc cô dọn .
Cũng mai mối cho cô , là những hạng xí kém cỏi.
Về phía Kỷ Nguyên Huy, cô còn thử vài nữa, kết quả thể đoán , căn bản chẳng thèm để ý đến cô . Những chiêu trò của cô trong mắt họ chỉ là trò , cô cũng chẳng cao tay hơn, đành bỏ cuộc.
Cuộc sống trở nên khó khăn, cô nhớ tới cái của nhà họ Kỳ.
Hồi còn sống trong khu tập thể, dù chồng mấy xuất chúng, nhưng cô một ông bố chồng thực lực, là con dâu nhà Quân trưởng. Đi đến , khác cũng nể trọng, ai tiếp xúc với cô cũng cẩn thận, căn bản dám trái ý.
Cho dù chuyển từ biệt thự ở nhà cấp bốn, địa vị của cô cũng suy giảm là mấy, vẫn là con dâu nhà Quân trưởng.
kể từ khi ly hôn Kỳ Ái Quốc, cô sống những ngày tháng gì?
Ai nấy đều chờ xem cô thất bại, xem cô sa sút. Bất cứ ai cũng thể đến mặt cô mấy câu chua ngoa châm chọc.
Giờ xảy chuyện , cô càng thể ngẩng đầu lên, ngay cả trẻ con cũng dám chỉ cô c.h.ử.i "con đĩ".
Chỉ khi ly hôn mới , tìm một đàn ông điều kiện hơn Kỳ Ái Quốc thật quá khó.
Không là , mà là những đàn ông đó căn bản thèm đến phận ly hôn con của cô .
Những điều kiện bình thường thì cô thèm.
Giờ danh tiếng thối, cho dù là điều kiện bình thường cũng chẳng ai mai mối với cô .
Thế là cô đến khu tập thể tìm Kỳ Ái Quốc.
Kết quả, chiến sĩ gác cổng Kỳ Ái Quốc lâu về, lão gia nhà họ Kỳ đến Cán bộ hưu trí, biệt thự bỏ trống, trong khu tập thể cô tìm.
Tiền Ngọc Hương tìm đến Cán bộ hưu trí, gặp lão gia và Kỳ Ái Quốc, chỉ gặp bà lão họ Kỳ, bà lão họ Kỳ mắng cho một trận, khó đến mắng đến đó.
Vân Vũ
Hóa chuyện của cô nhà họ Kỳ cũng , Kỳ Ái Quốc để tránh phiền phức, nhiệm vụ .
"Con trai mà mệnh hệ gì, tuyệt đối tha cho ngươi." Bà lão họ Kỳ mắng mỏi miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-725-tu-minh-lam-minh-chiu.html.]
Tiền Ngọc Hương lau nước mắt : "Mẹ, chuyện đó thực sự như nghĩ, con oan, đó tự phát điên, liên quan gì đến con, với con cũng bắt nạt, kịp thời cứu con, bên Công an cục đều ghi án."
Bà lão họ Kỳ mấy lời vô dụng , bắt nạt quan trọng, quan trọng là vì chuyện của cô , đứa con trai bao năm nhiệm vụ bỗng nhiên nhiệm vụ, nhiệm vụ còn nguy hiểm.
Bà lão họ Kỳ căn bản dám nghĩ, nếu con trai trở về -
Đều tại con tiện nhân đáng c.h.ế.t .
"Cút , thấy ngươi nữa. Đợi Ái Quốc về, sẽ lo liệu hôn sự cho nó, tìm một hơn ngươi gấp ngàn , ngươi mà dám chạy đến mặt Ái Quốc trò ti tiện, xé xác ngươi ."
Tiền Ngọc Hương nức nở: "Mẹ, con dù gì cũng sinh Nam Nam cho Ái Quốc, các thể đối xử với con như ."
Bà lão họ Kỳ lạnh lùng : "Tất cả là do ngươi tự chuốc lấy, Ái Quốc đối với ngươi còn đủ ? Ngay cả tiền vợ để cho Dân Dân cũng đưa hết cho ngươi, vì chuyện , nó còn ngẩng đầu nổi mặt con trai, còn đủ với ngươi ? Ngươi đối xử với nó thế nào?"
Càng càng tức, bà lão họ Kỳ bắt đầu tìm đồ đạc, Tiền Ngọc Hương sợ đánh, đành nhanh chóng chuồn .
**
Sau một ngày huấn luyện dã ngoại, tất cả trở về doanh trại, tay còn mang theo thú rừng kiếm trong núi. Buổi trưa vì thành mục tiêu huấn luyện, đa đều ăn, đói meo, chỉ trông chờ bữa tối.
Người thu hoạch nhiều nhất là Tử Dịch, Huy Bảo và Vũ Bảo giúp đuổi các con vật nhỏ , dùng đá hoặc b.ắ.n bi đánh, khác nào nhặt.
"Tử Dịch, giỏi thật, một xâu thỏ ít nhất cũng bảy tám con chứ?"
Thỏ trong núi khó bắt nhất, 'thỏ già ba hang' suông, nhanh là chạy mất.
Tử Dịch : "Huy Bảo và Vũ Bảo giúp đấy, tớ sức nhiều lắm."
Họ chỉ mười bốn , thú rừng mang từ núi chỉ đủ ăn tối nay, nếu nướng khô một chút, thì cả lương thực cho sáng mai và trưa mai cũng .
Bên họ tất bật vui vẻ, bên Lữ đoàn Dã chiến thì may mắn như .
Họ đông , nhưng săn chẳng bao nhiêu, căn bản đủ ăn, đành chia mỗi vài miếng lót .
Toàn là những trai trẻ, thêm một ngày huấn luyện tiêu hao nhiều, chịu nổi cái đói , nhân lúc trời tối hẳn, báo cáo với Lữ đoàn trưởng, núi kiếm chút đồ ăn, đói quá ngủ .
Lữ đoàn trưởng Khương cũng đói, ông ăn nhiều như các chiến sĩ, bụng vẫn cồn cào.
Nghĩ đến hôm nay thám thính tình hình trong vùng núi cả ngày, phát hiện dấu vết thú dữ xuất hiện, là động vật nhỏ, an , thế là gật đầu: "Được, ."
Một nhóm sáu chiến sĩ trẻ tiến vùng núi, cũng chạy lung tung, thẳng đến hang thỏ phát hiện ban ngày. Ban ngày đủ thời gian, thỏ chạy mất họ cũng đuổi theo, giờ việc khác, chuyên bắt thỏ.
Đến nơi, sáu phân công hợp tác, ba phụ trách dùng khói xông hang thỏ, hai phụ trách bắt.
Khói đậm hang thỏ, chẳng mấy chốc thỏ lông nâu chui từ hang, hai chiến sĩ nhanh tay nhanh mắt mỗi bắt một con, một con nhỏ hơn một chút chạy thoát từ tay một chiến sĩ, lao với tốc độ cực nhanh.
Người chiến sĩ đó trong lòng sốt ruột, vội đuổi theo, mấy cái mất hút.
Đồng đội gọi : "Từ Tứ, đừng đuổi nữa, ở đây còn nhiều lắm, mau ."
Giọng hào hứng của Từ Tứ vọng : " bắt —" Phần còn của câu của Từ Tứ chìm trong tiếng "ầm" lớn, như thể chỗ nào đó đột nhiên sụp xuống.