Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 736: Ăn theo, hưởng nhờ
Cập nhật lúc: 2025-11-15 04:34:28
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tiểu Khải? Sao cháu về lúc ? Buổi chiều tiết học ?" Người bác lớn - Phụng Như Nguyệt hỏi Phụng Khải đảo mắt lên xuống cô gái trẻ bên cạnh Phụng Khải, chau mày.
Phụng Khải đáp: "Đây là bạn cùng lớp ở Học viện Y của cháu, đến thăm cháu."
Phụng Như Nguyệt bĩu môi: "Mẹ cháu gì mà thăm, liệt giường cũng dậy nổi, cũng chẳng mấy câu."
Nói xong, ánh mắt bà đảo qua Tống Vân, cằm nâng lên, vẻ mặt kẻ cả: "Tiểu Khải, bạn cùng lớp của cháu hiểu lễ phép thật đấy, gặp lớn tuổi còn chẳng chào hỏi. Những như ít dẫn về nhà thôi, để khác thấy sợ nhà họ Phụng chúng ."
Tống Vân mỉm : " và bà vốn chẳng quen , ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước nào của bà, bà là hạng bậc gì của ? Mồm miệng cứ lễ phép lễ phép, mà bà treo mắt lên, khách trong nhà bằng ánh mắt khinh khỉnh, còn dùng lời lẽ châm chọc, áp chế, đó gọi là lễ phép nhà họ Phụng của bà ? Thật là buồn ."
"Bà!" Phụng Như Nguyệt tức giận, giơ tay chỉ thẳng Tống Vân, "Bà còn giáo d.ụ.c nữa? Dù cũng lớn tuổi hơn bà, thái độ của bà là thế nào ?"
Tống Vân đưa tay gạt bỏ ngón tay chỉ trỏ của Phụng Như Nguyệt, sắc mặt lạnh : " ghét nhất khác dùng tay chỉ . Trên đời lớn tuổi hơn nhiều vô kể, nếu ai cũng như bà, đến mặt vẻ bậc , chẳng lẽ khắp đường là tổ tiên của ?"
Phụng Khải suýt bật , may mà kịp nhịn . Anh gằm mặt với Phụng Như Nguyệt đang tái mặt: "Dẫn ai về nhà là quyền tự do của cháu, cần ai bàn tán . Bác lớn lo cho bản thì hơn." Nói , liếc túi đồ lớn trong tay Phụng Như Nguyệt, nhạt : "Bác lớn đến ăn theo hưởng nhờ đấy ?"
Phụng Như Nguyệt tức đến mức suýt ném túi đồ Phụng Khải: "Ăn theo hưởng nhờ cái gì? Đây là bà nội cho , liên quan gì đến cháu?"
Phụng Khải lạnh lùng: "Mời bác lớn tự tiện!"
Phụng Như Nguyệt gần như sống luôn ở nhà họ Phụng, từng đóng một xu tiền ăn, thường xuyên lấy đồ đạc từ nhà họ Phụng mang về nhà chồng. Chuyện đó thôi thì cũng đành, bà nội và bố đều quản, là con cháu đương nhiên sẽ quản nhiều chuyện nhạt nhẽo . Điều khiến chịu nổi nhất, là Phụng Như Nguyệt sống ở nhà họ Phụng nhưng chẳng hề an phận, ỷ phận bậc , cứ chỉ tay năm ngón chuyện của và , còn xúi giục bà nội và bố đến chỉ trích suốt ngày đưa chạy viện, tốn tiền vô ích hỏng danh tiếng nhà họ Phụng.
Ánh mắt lạnh lùng của Phụng Khải rời khỏi Phụng Như Nguyệt, sang với Tống Vân: "Bạn Tống, ở bên ." Rồi dẫn Tống Vân đến phòng .
________________________________________
Mở cửa phòng, một mùi hôi nhẹ thoảng qua mũi, là thứ mùi khó chịu nồng nặc, mà là thứ mùi đặc trưng trong phòng của bệnh lâu ngày, mùi t.h.u.ố.c men hòa lẫn với một mùi tỏa từ cơ thể. Thứ mùi Tống Vân ngửi qua nhiều, nhiều , đến mức quen thuộc.
Phụng Khải bước liền vội vàng mở cửa sổ thông gió, Tống Vân thì về phía giường. Đó là một chiếc giường cổ kiểu bước treo màn cổ điển, phủ màn voan trắng, thể thấy lờ mờ bóng đang bên trong màn.
Dường như tiếng mở cửa sổ của Phụng Khải đ.á.n.h thức giường, một giọng yếu ớt vang lên: "Là Tiểu Khải ?"
Phụng Khải vội chạy đến bên giường: "Mẹ, là con." Cậu vén màn lên, móc móc màn.
"Tiểu Khải, cho xin chút nước." Giọng Tần Mỹ Chi nhẹ, nếu trong phòng đủ yên tĩnh, e rằng sẽ thấy bà gì.
Phụng Khải thấy đôi môi khô nứt nẻ, bong tróc của , nhíu mày hỏi: "Sáng nay uống chút nước nào ?"
Tần Mỹ Chi rõ ràng về điều , nhắm mắt , yếu ớt đẩy nhẹ Phụng Khải: "Đi lấy nước cho ."
Phụng Khải dậy lấy nước ấm, đỡ dậy uống vài ngụm, hỏi: "Mẹ ăn cơm ?"
Tần Mỹ Chi lắc đầu: "Chưa." Thấy Phụng Khải sắp nổi giận, bà vội thêm: "Là ăn."
Phụng Khải quá rõ bản chất của những trong nhà: "Từ lúc con học đến giờ, sợ rằng ai bước căn phòng nhỉ!"
Tần Mỹ Chi mặt mũi đắng chát: "Chỉ tại vô dụng."
Phụng Khải hít một thật sâu. Cậu nắm lấy tay : "Mẹ, bọn họ đều c.h.ế.t sớm, để bố con sớm đón mới về. Chúng càng thể để chúng toại nguyện. Mẹ nhất định sống thật , đợi khi con năng lực, con sẽ đưa rời khỏi nơi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-736-an-theo-huong-nho.html.]
Mỗi thấy đau đớn, mỗi đưa tay xin tiền bố và mắng mỏ bằng những lời lẽ lạnh lùng, đều căm hận, hận bản thể nhanh chóng trưởng thành hơn.
Tần Mỹ Chi cũng khát khao mong chờ ngày đó, nhưng bà cảm thấy thể chờ đến ngày đó nữa. Nỗi hối tiếc duy nhất của bà là thể tận mắt thấy Tiểu Khải lập gia đình, dựng nghiệp. Còn những thứ khác, bà sớm bận tâm nữa.
"Mẹ, đây là bạn cùng lớp của con, Tống Vân." Phụng Khải đỡ thẳng hơn một chút, để bà thể thấy Tống Vân đang cách đó vài bước.
Tần Mỹ Chi lúc mới phát hiện trong phòng còn một nữa, là một cô gái trẻ xinh . Trong lòng bà vui mừng, tưởng rằng Tiểu Khải tìm đối tượng ưng ý.
Kết quả Tiểu Khải : "Bạn Tống y thuật , về tình trạng bệnh của , đến khám cho . Biết cô cách gì đó."
Niềm vui trong lòng Tần Mỹ Chi hề giảm. Một cô gái trẻ như con trai khen y thuật , chắc chắn là một cô gái năng lực, xứng với con trai bà.
Tống Vân bước tới , chào hỏi: "Chào dì, cháu là Tống Vân."
Khi đến gần, càng rõ hơn, càng hơn. Tần Mỹ Chi càng càng thấy thích, theo phản xạ liền đưa tay về phía Tống Vân.
Tống Vân nắm lấy tay Tần Mỹ Chi, các ngón tay thuận thế đặt lên mạch cổ tay của bà.
"Đứa bé , lớn thật là xinh, bao nhiêu tuổi ? Nhà ở thế?" Tần Mỹ Chi hỏi.
Mặt Phụng Khải lập tức đỏ bừng: "Mẹ, hỏi những chuyện đó gì? Mẹ đừng suy nghĩ lung tung, nhanh chóng hợp tác chữa bệnh , lát nữa chồng của bạn Tống sẽ đến đón cô ."
Vân Vũ
Tần Mỹ Chi sững sờ, chồng? Cô gái kết hôn ?
Ôi trời, thật đáng tiếc, một cô gái xinh và năng lực như , thật đáng tiếc quá.
Tống Vân để ý đến những điều họ , hiểu lầm cũng , rõ là .
Chỉ mạch tượng —
Phụng Khải thấy sắc mặt Tống Vân đột nhiên trở nên nghiêm trọng, tim đập thình thịch, vội hỏi: "Thế nào?"
Tống Vân trả lời ngay, tiến hành một kiểm tra khác, và kết quả đều giống . Đây nào là chứng nan y khó chữa gì, đây rõ ràng là trúng độc tố mãn tính.
"Anh ngã bệnh từ mười năm ?" Tống Vân hỏi Phụng Khải.
Phụng Khải trong lòng căng thẳng, gật đầu: "Ừ, mười năm bà đang việc tại cơ quan, đột nhiên đau bụng ngất xỉu. Kể từ đó, bà cứ liên miên giường bệnh, từng khỏe mạnh lấy một ngày."
"Bệnh viện ? Có báo cáo kiểm tra ?" Tống Vân hỏi.
Phụng Khải vội lục tìm một xấp báo cáo xét nghiệm: "Đây là những cái thu thập , cô xem ."
Tống Vân xem từ ngày bắt đầu, xem từng tờ một.
Từ liệu báo cáo xét nghiệm thể thấy rõ ràng, trong mười năm qua, tình trạng cơ thể Tần Mỹ Chi dần suy yếu, nhưng báo cáo luôn một chẩn đoán bệnh rõ ràng nào.