Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 739: Thu hồi nhà ở đường Chính Đức
Cập nhật lúc: 2025-11-15 04:34:31
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Tống Vân rời , Tiểu Ngô đến mặt Lương Chủ nhiệm, "Chủ nhiệm, chuyện thật sự thể trách , là do Phụng Chủ nhiệm—"
"Im miệng." Lương Chủ nhiệm tức giận trừng mắt Tiểu Ngô, "Từ ngày mai trở , hậu cần, cần đến đây nữa."
Tiểu Ngô vẫn biện bạch, nhưng Lương Chủ nhiệm căn bản , bỏ .
Đoàn trưởng Tống sai, như Tiểu Ngô lưu đây, sớm muộn gì cũng gây họa, đến lúc đó chính ông , với tư cách là chủ nhiệm, cũng sẽ liên lụy, thà đuổi sớm còn hơn.
Còn về Phụng Chủ nhiệm, đến tìm , thì quan tâm gì?
Phụng Khải bước khỏi con phố, trong lòng vẫn còn choáng váng. Tống Vân rốt cuộc là một sĩ quan cấp đoàn, tuổi cô chỉ lớn hơn một tuổi thôi.
Nhìn , bản , đúng là đồ bỏ !
Tống Vân những suy nghĩ nội tâm của Phụng Khải, cô với : "Trước tiên, em hãy tìm một chỗ tạm thời cho em nghỉ ngơi, hãy đến đường Chính Đức thu hồi nhà. Tình trạng của em hiện tại thể chịu kích động, nên tránh những cảnh tượng như thì hơn."
Phụng Khải nghĩ thể đưa đến , đành tạm thời cõng đến nhà khách tạm trú, mua cháo trắng từ quán cơnước M doanh về, cho uống nửa bát, đặt nước ấm ở nơi thể với tay lấy , dặn dò một hồi mới rời khỏi nhà khách.
Lý do Tống Vân sẵn lòng giúp đỡ Phụng Khải nhiều như cũng là vì cô lòng hiếu thảo của cảm động. Với một như , nên trao nhiều thiện ý hơn.
"Giúp thì giúp cho trót, đưa tiễn Phật thì đưa đến tây phương, cùng em để thu hồi nhà ." Tống Vân .
Phụng Khải vui mừng, tâm trạng bồn chồn lo lắng ban đầu cuối cùng cũng lắng xuống khi lời Tống Vân. Có Tống Vân ở đây, chỗ dựa.
Hai trở đường Chính Đức, gặp một cư dân quen mặt, đều nhiệt tình chào hỏi Tống Vân.
Sống ở đường Chính Đức, ai mà Đoàn trưởng Tống trong sân 8 chứ?
Điều khiến Tống Vân bất ngờ là, cả hai kịp đến sân 16 thì gặp Phụng Quan Sơn về.
Ban đầu, Phụng Quan Sơn thấy Phụng Khải, chỉ thấy Tống Vân, nên xuống xe đạp, nhiệt tình chào hỏi Tống Vân: "Đoàn trưởng Tống về ?"
Tống Vân đầu , thấy Phụng Quan Sơn, chỉ cảm thấy quen, nhưng tên và sống ở sân nào. Đường Chính Đức nhiều cư dân như , cô thực sự quen nhiều, phần lớn chỉ là quen sơ qua, gặp mặt một hai , gặp thì chào hỏi gật đầu.
Tống Vân định đáp lời, Phụng Quan Sơn thấy Phụng Khải đang tức giận trừng mắt , "Tiểu Khải? Sao cháu ở đây?"
Phụng Khải lạnh: "Cháu cũng hỏi, chú ở đây?"
Trong mắt Phụng Quan Sơn thoáng qua một chút hoảng hốt. Chuyện một gia đình khác ở nơi , tuyệt đối thể để Phụng Khải .
"Chú đến đây một chút việc, xong , đang định về nhà, cháu về với chú ."
Phụng Khải còn là thằng ngốc ngày xưa nữa, sẽ bao giờ tin lời của đàn ông mặt, một chữ cũng tin.
Nghĩ đến những khổ cực mà chịu đựng bao năm nay, nghĩ đến sự độc ác của nhà họ Phụng, nắm đ.ấ.m của cứng , chỉ xông lên đ.á.n.h cho tên vô dụng một trận.
Phụng Khải nghĩ đến lời Tống Vân đó, điều quan trọng nhất lúc là sức khỏe của , những thứ khác đều xếp .
Cậu hít một thật sâu, kìm nén cơn tức giận, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng: "Cháu cũng đến đây để việc, việc xong, bây giờ thể ."
Vân Vũ
Lòng Phụng Quan Sơn thót , vội hỏi: "Cháu đến đây việc gì?"
Phụng Khải nở một nụ lạnh lùng: "Mẹ cháu bảo cháu đến thu hồi nhà."
Lòng Phụng Quan Sơn chìm xuống, ánh mắt về phía Tống Vân bên cạnh, một lời tiện mặt ngoài, đành một cách úp mở: "Tiểu Khải, cháu với cháu ngôi nhà đó tịch thu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-739-thu-hoi-nha-o-duong-chinh-duc.html.]
Phụng Khải : "Cháu bây giờ nhà nước chính sách, những ngôi nhà tịch thu thể trả , chỉ cần cầm giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu nhà đến phòng đăng ký đường phố là ."
Lòng Phụng Quan Sơn càng thêm nặng trĩu, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài định, miễn cưỡng : " là chuyện đó, nhưng cháu mất giấy tờ nhà , việc chú cũng đang nhờ quan hệ xử lý, cháu đừng lo nữa, để chú lo nhé."
Phụng Khải : "Mẹ cháu tìm thấy giấy tờ nhà ."
Ánh mắt Phụng Quan Sơn chớp động: "Thật ? Tìm thấy ở ? Đưa nhanh cho chú."
Phụng Khải khẩy: "Không đưa , cháu đến phòng đăng ký đường phố , bây giờ ngôi nhà là của cháu."
Phụng Quan Sơn nhíu mày: "Cháu gì?"
"Cháu ," tiến lên một bước, tăng âm lượng, " 16 đường Chính Đức, bây giờ là của cháu, cháu đến để thu hồi nhà."
Phụng Quan Sơn giận sôi , ngôi nhà từ lâu xem như tài sản riêng, dù tìm thấy giấy tờ nhà, tạm thời thể xử lý quyền sở hữu nhưng cũng sốt ruột, nhà là của Tần Mỹ Chi, bây giờ Tần Mỹ Chi vẫn còn sống, giấy tờ nhà, thể động quyền sở hữu.
chỉ cần Tần Mỹ Chi c.h.ế.t , cả trăm phương pháp để biến ngôi nhà của Tần Mỹ Chi thành của Phụng Quan Sơn.
Chỉ còn một bước nữa thôi, chỉ còn bước cuối cùng nữa thôi.
Nhìn thấy thể trạng của Tần Mỹ Chi ngày càng kém , còn kéo dài bao lâu nữa.
Vốn tưởng đây là chuyện chắc như đinh đóng cột, ngờ vịt chín cũng lúc bay mất.
Không, vẫn bay mất.
Vẫn còn cơ hội.
Phụng Quan Sơn gắng sức bình tĩnh, nở một nụ gượng gạo: "Hai con các cháu cũng thật, tìm thấy giấy tờ nhà cũng với chú, việc để chú lo sẽ nhanh hơn một chút."
Phụng Khải giả vờ thấy những biểu hiện mặt , nhạt : "Nếu chú thực sự giúp, bây giờ chú cùng cháu đến sân 16 thu hồi nhà nhé, cháu còn sợ thế đơn lực mỏng."
Tống Vân đúng lúc lên tiếng: "Không đến giúp em ? Sao là thế đơn lực mỏng? Xem thường ?"
Điều khiến Phụng Quan Sơn đau đầu nhất chính là chuyện , ngờ con trai quen Tống Vân, và còn thỉnh cầu Tống Vân giúp thu hồi nhà.
Tình hình của Tống Vân rõ hơn so với bình thường, nếu với phận của , thể nhiệt tình xuống xe chào hỏi cô như .
Bản Tống Vân là một sĩ quan cấp đoàn, gia đình chồng cũng đơn giản, chồng là lữ trưởng, ông nội chồng là chính ủy quân đội, còn là giám đốc nhà máy thực phẩm, kiều dân hồi hương, đại gia. Đặc biệt bây giờ còn đến thành phần nữa, hàm lượng vàng của đại gia cao.
Và đó chỉ là những gì một chủ nhiệm như thể , chắc chắn còn một mối quan hệ mà những quan chức ở cấp bậc của thể .
Thử hỏi, như , dám đắc tội ?
"Hôm nay trễ , việc thu hồi nhà vội, bên trong còn ở, lúc thu hồi nhà, cháu bảo cư dân dọn ? Để ngày khác hãy , tiên cháu về với chú, cháu còn đợi cháu."
Phụng Khải động lòng: "Ngôi nhà hôm nay cháu lấy , nếu chú việc thì , cháu tự ." Phụng Khải xong liền gọi Tống Vân cùng về phía .
Sân 16 ngay phía xa.
Phụng Quan Sơn nóng lòng như lửa đốt, giơ tay kéo Phụng Khải, Phụng Khải nhanh nhẹn tránh né, lập tức tăng tốc bước chân.
Phụng Quan Sơn còn trông chừng chiếc xe đạp của , chỉ chần chừ một chút, Phụng Khải và Tống Vân đến cổng chính của sân 16.