Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 740: Trà Xanh Đỉnh Cao

Cập nhật lúc: 2025-11-15 04:34:32
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phụng Khải vội vã đuổi theo, chạy đến cửa thì cửa lớn mở .

Người mở cửa là một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, trông thấy Phụng Khải và Tống Vân ở cửa thì sửng sốt một chút, đó thấy Phụng Quan Sơn, lập tức toe toét gọi một tiếng thật ngọt ngào: "Ba, ba về , hai là khách của ba ?"

Bầu khí lập tức đông cứng.

Phụng Khải về phía Phụng Quan Sơn, gì.

sự im lặng của Phụng Khải, đối với Phụng Quan Sơn lúc , vang vọng như sấm.

Phụng Khải nghĩ đến nhiều cảnh tượng sẽ gặp khi đến nhận nhà, duy chỉ nghĩ rằng, màn mở đầu là như thế .

Thì cha của , ở đây một gia đình khác, còn một đứa con gái lớn như , thật đáng buồn , quá đáng buồn .

"Ba, ba ?" Phụng Tư Tư đến mặt Phụng Quan Sơn, gương mặt đầy vẻ quan tâm hỏi.

Phụng Quan Sơn với Phụng Tư Tư, nhưng tài nào nổi.

Phụng Khải gì, thẳng bước trong nhà.

Bố cục của sân 16 khác so với sân 8 nhà Tống Vân, nhưng cũng chênh lệch mấy, xét cho cùng đều là nhà kiểu tứ hợp viện, khí thế, phòng nhiều, sân cũng rộng.

Một phụ nữ đeo tạp dề từ phía bếp phía , phụ nữ dáng thon thả, khuôn mặt khá ưa , tuổi tác hẳn là cũng tương đương với của , nhưng cô khỏe mạnh, làn da hồng hào, tự nhiên trông trẻ trung hơn nhiều, giống , đầu độc mười năm, cả tiều tụy chịu nổi, gầy đến mức hình , trách Phụng Quan Sơn ba ngày hai bữa bảo công việc bận về nhà, thì về nhà, mà là về một gia đình khác.

"Quan Sơn, về ." Nói Phụng Khải và Tống Vân, "Đây là Đoàn trưởng Tống ?"

Tống Vân chút ấn tượng với phụ nữ mắt, gặp vài ở đường Chính Đức, chỉ là từng chuyện.

Tống Vân hỏi phụ nữ: "Đồng chí Phụng Quan Sơn là chồng của chị?"

Phụng Quan Sơn cảm thấy , định mở miệng , nào ngờ Phụng Ngọc Mai nhanh chóng trả lời: "Vâng, Quan Sơn là chồng , Đoàn trưởng Tống chuyện gì ?"

Phụng Ngọc Mai từng gặp Phụng Khải, thêm đó Phụng Khải giống hơn, cô căn bản nghĩ đến chuyện khác, hơn nữa nhiều năm như , cô sớm xem là vợ của Phụng Quan Sơn, Phụng Quan Sơn thường xuyên nơi , bao lâu nay đều chuyện gì, cô càng cố ý che giấu điều gì.

Phụng Khải lạnh lùng chế nhạo: "Chị là vợ , là gì?"

Phụng Ngọc Mai sửng sốt, sắc mặt lập tức biến đổi, ánh mắt đáp xuống gương mặt Phụng Khải, bắt đầu xem xét kỹ càng.

Phụng Khải quả thật giống Tần Mỹ Chi hơn, nhưng ít nhiều cũng một chút bóng dáng của Phụng Quan Sơn, nếu kỹ, vẫn thể nhận một vài điểm tương đồng giữa hai cha con.

"Tiểu Khải, đừng nữa, hết về với cha." Phụng Quan Sơn bước tới kéo Phụng Khải.

Phụng Khải trực tiếp giật phắt tay Phụng Quan Sơn : "Cút , con cha như ngài, trụy lạc vô liêm sỉ."

Sắc mặt của Phụng Ngọc Mai lập tức trở nên vô cùng khó coi, hiểu , chỉ đang mắng Phụng Quan Sơn, mà cũng đang mắng cô .

"Quan Sơn, chuyện tự giải quyết ." Nói xong, vẻ như chịu nỗi oan ức lớn nhất đời, . Vừa , vai cô khẽ run rẩy, dáng cũng yếu đuối như liễu rủ gió, khiến thấy mà thương hại.

Chà, xanh đỉnh cao thật đấy!

Tống Vân gọi cô : "Đồng chí xin hãy dừng bước."

Bước chân của Phụng Ngọc Mai dừng , từ từ đầu , đôi mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào: "Đoàn trưởng Tống còn gì dặn dò nữa ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-740-tra-xanh-dinh-cao.html.]

Tống Vân : "Dặn dò thì dám, chỉ là mục đích chúng đến đây vẫn thông báo cho chị, chị vẫn nên cho rõ thì hơn."

Phụng Ngọc Mai trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

"Mục, mục đích gì ?" Phụng Ngọc Mai hỏi.

Tống Vân : "Căn nhà là của Phụng Khải - Tần Mỹ Chi, hiện tại căn nhà đăng ký tên Phụng Khải, cùng Phụng Khải đến đây để nhận nhà, phiền các vị lập tức thu dọn đồ đạc cá nhân rời khỏi đây ngay bây giờ."

Phụng Ngọc Mai vô cùng kinh ngạc, đến giả vờ đáng thường, giả bộ ngây thơ cũng quên mất, ngoảnh đầu Phụng Quan Sơn: "Quan Sơn, căn nhà là của ?"

Phụng Quan Sơn lúc cảm thấy bẽ bàng chui xuống đất.

Sự im lặng của Phụng Quan Sơn chính là câu trả lời.

Nước mắt của Phụng Ngọc Mai lập tức lăn dài: "Quan Sơn—"

Phụng Khải xem cảnh hai kẻ bất lương diễn vở kịch thâm tình gì đó, lạnh lùng : "Mẹ , lúc ông bà ngoại để một ít đồ đạc trong căn nhà cho , bảo kiểm kê và thu hồi cùng một lượt, thiếu một món cũng ."

Phụng Quan Sơn sắc mặt biến đổi, trầm giọng : "Những thứ đó con sớm đưa cho cha, những năm nay đem đổi lấy tiền chữa bệnh cho con dùng hết , con rõ như lòng bàn tay."

Phụng Khải : "Mẹ con như , bà những thứ đó đều là ông bà ngoại để cho đứa cháu ngoại là con, ai phép động , bà đều để trong ngăn bí mật bàn việc ở tây sương phòng, hiện tại con danh sách trong tay, chỉ cần thiếu một món, con sẽ báo công an."

Phụng Quan Sơn nổi giận: "Phụng Khải, cha là cha của con."

Phụng Khải lạnh lùng , chỉ cô gái đang ngây ngô bên cạnh Phụng Quan Sơn: "Ngài cũng là cha của cô đấy."

Phụng Quan Sơn tắc nghẹn, thu liễm chút ít cảm xúc, nhẹ giọng : "Chuyện chúng về nhà , hết rời khỏi đây ."

"Nhà?" Phụng Khải gương mặt đầy châm biếm, "Đó là nhà của con ? Từ hôm nay trở , nơi mới là nhà của con."

"Phụng Khải, con thực sự ép cha như ?" Sắc mặt Phụng Quan Sơn tối sầm , ánh mắt lạnh lùng chằm chằm đứa con trai.

Phụng Khải nao núng, bình thản : "Các dọn cũng , chỉ là vấn đề tác phong quan hệ nam nữ bừa bãi kiểu đơn vị các quản , để ngày mai con đến đơn vị của các hỏi thử xem?"

"Mày dám!" Phụng Quan Sơn nổi trận lôi đình.

"Ngài xem con dám , thử ?" Phụng Khải nhượng bộ, ánh mắt băng giá đối diện với ánh mắt của Phụng Quan Sơn.

Phụng Quan Sơn phát hiện, đứa con trai mắt dường như trở thành một khác, ánh mắt của con , khác với đây, giống như cha, thậm chí giống như lạ, mà giống như đang một kẻ thù.

phát hiện điều gì đó?

Lòng Phụng Quan Sơn bỗng chìm xuống, nhưng tự lắc đầu, thể nào, nó thể nào phát hiện .

Bao nhiêu năm đều phát hiện, thể bây giờ đột nhiên phát hiện điều gì.

"Cha , những thứ của ông bà ngoại con, đều đem đổi thành tiền, chữa bệnh cho con ."

Phụng Khải : "Trước khi con bệnh vẫn công việc, cũng tích lũy, ngã bệnh thể việc nữa, ngài chủ bán việc , lúc đó một công việc ít nhất cũng sáu trăm tệ, những năm nay con chữa bệnh, tổng cộng tiêu hết sáu trăm tệ ? Cho dù tiêu hết, với tư cách là chồng, lương của ngài bỏ một phần nhỏ để chữa bệnh cho con, chẳng là nên ? Dù tính thế nào cái món nợ , cũng thể tính đến những thứ của ông bà ngoại con ."

Phụng Quan Sơn lòng nóng như lửa đốt, cũng vô cùng tức giận, nhưng lúc , cũng dám tùy tiện nổi nóng, chỉ thể nén giận : "Có một chuyện con rõ, về nhà cha sẽ với con."

Vân Vũ

 

Loading...