Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 764: Sư Phụ!

Cập nhật lúc: 2025-11-15 04:36:18
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân nhịn cảm giác đảo mắt, vẻ mặt đầy vô ngữ : "Có khả năng nào là đang bắt mạch cho ? là từ phía Trung y bộ qua đây, bác sĩ Tư chút khỏe trong ."

Hai phụ nữ , hồi tưởng một chút, cảnh tượng lúc đó, hình như thật sự vẻ giống như đang bắt mạch.

Dương Lệ Phần vốn dĩ do chuyện chút bất mãn với hai đứa bạn cùng phòng, cộng thêm chuyện hôm nay, cô thật lòng cảm thấy hạn chế tiếp xúc với hai . Chưa gì rõ trắng đen chạy lưng bậy bạ, nếu đổi thành khác thì danh tiếng hủy hoại .

"Các về , chuyện với Tiểu Vân một lúc." Dương Lệ Phần trầm mặt lạnh lùng.

Hai đứa bạn cùng phòng thấy Dương Lệ Phần giận dữ, dám gì thêm, vội vàng chuồn mất.

Dương Lệ Phần rủ Tống Vân cùng ăn cơm trưa, Tống Vân vui vẻ đồng ý. Dương Lệ Phần còn tiết học, thấy thời gian cũng sắp đến nên bỏ .

Dương Lệ Phần , bãi đất trống bên ngoài lớp học chỉ còn Tống Vân và Tư Phong Niên.

Tống Vân thấy Tư Phong Niên , hẳn cũng chuyện , nhưng cô lên tiếng , thế là , ngẩng đầu Tư Phong Niên, khẽ lên tiếng dò hỏi: "Sư phụ?"

Khóe miệng Tư Phong Niên nhếch lên, hai tay đưa lưng, phong thái sư phụ lập tức hiện lên, liếc mắt Tống Vân: "Nhận ?"

"Sư phụ? Đây là thật ?" Tống Vân khó tin Tư Phong Niên, nhưng thể tin, Tư Phong Niên mắt, động tác, ánh mắt, ngay cả tư thế hai tay đưa , ngữ khí chuyện, đều giống hệt sư phụ ngày xưa.

Tư Phong Niên : "Chẳng ngươi thấy ."

" mà, nhưng mà, tại chứ?" Cô hiểu, Tư Phong Niên vẫn , đột nhiên thành sư phụ?

Tư Phong Niên kể giấc mơ gặp khi cận kề cái c.h.ế.t ở nước R: "Lúc đầu tưởng chỉ là một giấc mơ, nhưng khi suy nghĩ kỹ thì phát hiện, đó lẽ là mơ, đó là ký ức từng sống, thêm những hành vi cử chỉ của ngươi, càng củng cố thêm suy nghĩ của . Tiểu Vân, ngươi và giống , đều trở một nữa, đúng ?"

Tống Vân gật đầu, mắt đẫm lệ, nghẹn ngào thành tiếng: "Vâng, sư phụ, xin , sư phụ."

Tư Phong Niên cũng đỏ mắt, lau nước mắt cho cô dám. Vào thời điểm , hơn nữa bây giờ bọn họ là hình tượng nam nữ trẻ tuổi, một cử động nhỏ cũng sẽ dẫn đến những suy đoán nghi ngờ từ khác.

"Đứa bé ngốc, cái gì, đây là chuyện mà, ngươi cảm thấy may mắn đến thế nào ."

Tống Vân cũng sợ khác thấy hiểu lầm, đồn những lời gió bay tiếng ong tạp nham, vội vàng lau khô nước mắt, thấy trái ai, hỏi: "Sư phụ, tử c.h.ế.t mới xuyên đến đây, còn sư phụ?"

Tư Phong Niên trừng mắt cô: "Ta đương nhiên cũng c.h.ế.t mới xuyên đến đây, thì còn thế nào nữa."

"Vậy sư phụ—" Cô nhớ sư phụ thể vẫn khỏe mạnh mà, "Thọ bao nhiêu tuổi?"

Nhắc đến chuyện là tức, Tư Phong Niên trừng mắt cô: "Còn hỏi thọ bao nhiêu tuổi nữa, thôi thôi , nữa, bây giờ là bây giờ, , chuyện cũ đừng nhắc nữa."

Hắn tiện vì đứa đồ bảo bối c.h.ế.t mà đau lòng quá độ, nên cũng nhanh chóng... tạch.

Tống Vân cảm nhận sư phụ nhắc đến chuyện , đương nhiên sẽ truy hỏi thêm, sư phụ thì , thì thôi, dù bây giờ sư phụ vẫn khỏe mạnh mặt cô.

Trường học đổ chuông, Tống Vân và Tư Phong Niên chia tay, trở về lớp học của để tiếp tục buổi học.

Trọng Quốc Xương phát hiện Tống Vân trong lớp học chút lơ đãng, còn tưởng là do chuyện cấp cứu lúc nãy ảnh hưởng đến cô, nên cũng gì thêm. Dù là ai gặp chuyện như cũng sẽ chút phân tâm, bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-764-su-phu.html.]

Sau giờ học, Tống Vân thu dọn đồ đạc chuẩn rời , Vu Tri Ý lúc tiến gần, nhiệt tình mời cô cùng ăn cơm, còn chút cảm giác ưu việt khi Tống Vân lúc , nụ mặt rạng rỡ hết mức, như nở thành một đóa hoa.

Tống Vân vẫn lạnh nhạt xa cách như khi: " hẹn với khác ."

Vân Vũ

Vu Tri Ý vội : "Hẹn với ai ? cùng ? Cô xem trong lớp chúng chỉ hai đứa con gái, cũng bạn bè gì."

Tống Vân nguyên nhân thái độ đổi của Vu Tri Ý, ngoài việc ở phía lớp học ngoại khoa thấy cô cấp cứu , cho rằng cô chút bản lĩnh, là đối tượng thể lợi dụng, nên mới chủ động tới tỏ thiện.

Hừ!

"Xin , và bạn hẹn , với và cô cũng quen, tiện dẫn cô theo." Nói xong dậy, cầm lấy túi đeo, "Nhường một chút."

Nụ mặt Vu Tri Ý đóng băng, nhưng cũng dám ngăn cản Tống Vân, đành tránh sang một bên, ánh mắt tức giận theo bóng lưng Tống Vân xa: "Làm bộ tịch cái gì chứ, giỏi giang mấy, cũng chỉ là một bác sĩ thôi."

Phụng Khải tình cờ thấy câu của Vu Tri Ý, nhíu mày, Vu Tri Ý một cái với ánh mắt khó hiểu, đầu bằng cửa khác.

Vu Tri Ý trong lòng bực bội, nghĩ đến mệnh lệnh c.h.ế.t mà phụ cho cô, cô chỉ thể cầm lấy cặp sách, miễn cưỡng hướng về phía văn phòng giáo viên.

Hôm nay nhất định tìm Trọng Quốc Xương lấy phương t.h.u.ố.c cải tiến của Hoàn Chỉ Khái.

Đến văn phòng, Trọng Quốc Xương ở đó, trong văn phòng một bóng , sắc mặt cô tối sầm, trong lòng càng thêm bực bội, bỏ . vài bước dừng, trái , bốn phía một bóng , giờ chắc đều ăn cơm ở nhà ăn.

trở văn phòng giáo viên, thẳng đến bàn việc của Trọng Quốc Xương.

Bàn việc của Trọng Quốc Xương sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, một cái là thấy ngay, là những giáo cụ tài liệu dùng cho việc giảng dạy. Cô đến phía bàn việc, đưa tay định mở ngăn kéo, phát hiện các ngăn kéo đều khóa, lập tức tức giận đến mức lật tung cái bàn .

"Cậu đang gì ở đây?" Giọng của Trọng Quốc Xương vang lên ở cửa văn phòng.

Vu Tri Ý giật ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt soi xét của Trọng Quốc Xương, trong lòng hoảng hốt, vội : "Thầy, thầy giáo, em đến tìm thầy, em em gì cả."

Trọng Quốc Xương bước văn phòng, liếc mặt bàn, đồ đạc đó ai động , ngăn kéo thì khóa.

"Tìm việc gì?" Trọng Quốc Xương đến phía bàn việc, ánh mắt lướt qua ổ khóa ngăn kéo.

Vu Tri Ý mục đích: "Thưa thầy, cái phương t.h.u.ố.c Hoàn Chỉ Khái em đưa thầy , thầy sửa giúp em ạ?"

Trọng Quốc Xương trong lòng lạnh lùng chê bai, bề ngoài lộ gì, bình thản : "Lần với những điểm cơ bản để sửa phương ? Cậu về tự nghiên cứu ?"

Vu Tri Ý dù mặt dày đến mấy, lúc cũng đỏ bừng: "Em nghiên cứu, nhưng vẫn hiểu lắm, thầy cũng , em mới nhập học bao lâu."

"Đã nền tảng kém, thì tiên hãy học cho những kiến thức cơ bản. Đi vững ngày ngày nghĩ đến chuyện bay, ngay cả tính d.ư.ợ.c lý d.ư.ợ.c tính còn nắm rõ, ngày ngày cầm đơn t.h.u.ố.c đòi học sửa phương, thì thể sửa rõ ràng ?"

Vu Tri Ý trong lòng sốt ruột, còn nữa, nhưng Trọng Quốc Xương thêm: "Được , về học cho , đừng suốt ngày nghĩ những chuyện , ngoài ."

 

Loading...