Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 792: Trang Viên Nghỉ Dưỡng

Cập nhật lúc: 2025-11-15 05:18:47
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tư Phong Niên : " định đề xuất với Viện trưởng việc thiết lập một bàn phân loại tiếp nhận bệnh nhân. Những ca bệnh thông thường sẽ chuyển đến các phòng khám hoặc khoa khác, đồng thời thực hiện chế độ giới hạn lượng khám. Gặp trường hợp đặc biệt thì tùy tình hình mà xử lý."

Kỷ Nguyên Huy , mắt sáng lên, "Cách đấy! Nếu thể chỉ tiếp nhận những ca bệnh khó, hiếm gặp thì càng ."

Tư Phong Niên lắc đầu, "Không thể nào. Đây là bệnh viện công, thể từ chối khám chữa bệnh. Có thể thực hiện việc phân loại là lắm ."

Kỷ Nguyên Huy nghĩ cũng thấy , đừng là bệnh viện công, ngay cả phòng khám tư ông mở đây ở nước Y cũng khám cho ai thì khám. Nghề cho phép họ tùy tiện lựa chọn theo ý thích.

Lúc , Tề Mặc Nam mang trái Đà La rửa sạch tới, "Anh hái những quả chín , nhiều lắm, nếm thử ."

Tống Vân cầm một miếng c.ắ.n một miếng, nước ngọt thanh, thịt quả mềm mại, dường như còn ngon hơn quả năm ngoái.

Một miếng quả xuống bụng, cảm giác oi bức trong lập tức tan biến, trở nên mát mẻ dễ chịu, còn sảng khoái hơn cả trong phòng điều hòa.

"Thứ tuyệt quá, nóng nực tiêu tan hết. Giá mà mỗi ngày đều ăn một quả thì mấy." Kỷ Nguyên Huy ăn xong mà vẫn còn thèm thuồng.

Tống Vân : "Đợi khi nào nhà cửa bên thôn Tiểu Nguyệt sửa xong, xây tường rào cao lên một chút, bên đó chúng trồng thêm nhiều cây Đà La, sẽ lo đủ ăn."

Kỷ Nguyên Huy : "Biến nơi đó thành một trang viên nghỉ dưỡng cho chỉn chu, lúc rảnh rỗi chúng còn thể đến đó nghỉ ngơi."

Trang viên nghỉ dưỡng ở Hoa Quốc lúc bấy giờ là một khái niệm mới mẻ, nhưng ở nước Y thì khá phổ biến.

Tống Vân định bây giờ chuyện phô trương như thích hợp lắm, nhưng thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Kỷ Nguyên Huy, cô lời chán nản gì nữa. Dù với mức độ bận rộn công việc của ông, trang viên nghỉ dưỡng ông cũng chẳng thời gian để hưởng thụ, chỉ là đang mơ mộng đôi chút thôi.

đường Chính Đức đến tám giờ tối, Tống Vân và Tề Mặc Nam chào tạm biệt và trở về khu tập thể.

Trên đường về, Tống Vân kể cho Tề Mặc Nam chuyện nhà Trần Thúy Thúy hôm nay.

Tề Mặc Nam quen Dư Đại Cương, cũng hiểu Dư Đại Cương đôi chút, : "Dư Đại Cương loại phân biệt trái, em yên tâm , sẽ giúp bố họ Dư ức h.i.ế.p vợ ."

Tống Vân tin con mắt của Tề Mặc Nam, : "Tốt nhất là như . Nếu Dư Đại Cương dám giúp bố ức h.i.ế.p vợ, em sẽ giúp Trần Thúy Thúy ly hôn với ."

Tề Mặc Nam tán thành: "Nếu như , thì ai lấy cũng khổ, đúng là nên ly hôn."

Hai về chuyện ở Hạ Môn. Tống Vân kể những gì cô thấy ở Hạ Môn mấy ngày qua, cuối cùng nhớ đến phong cảnh ở Bãi Biển Cát Trắng, : "Nếu cơ hội, chúng cùng đến đó du lịch nhé, phong cảnh nơi đó thực sự tuyệt vời."

Tề Mặc Nam đương nhiên là , mong rằng ngày mai thể ngay, vứt bỏ hết thứ nơi .

"Đây là em đấy, đợi khi nào chúng kỳ nghỉ là liền, đến lúc đó em đừng hối hận." Tề Mặc Nam .

Tống Vân hối hận, quá nhanh, rút cũng kịp.

lời như nước đổ đầu vịt, thể thu hồi thì thực hiện.

"Được thôi, nhưng đợi đống việc ở đây thỏa ." Tống Vân .

Tề Mặc Nam buồn bã thở dài, "Vậy thì đến khi nào?" Đống việc chuyện nhỏ, nào là trang viên, nào là nhà thuốc, còn trồng d.ư.ợ.c liệu nữa, chẳng lẽ mất mấy năm mới xong?

Tống Vân thầm , "Sẽ nhanh thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-792-trang-vien-nghi-duong.html.]

Một bên khác, Tư Phong Niên và Bạch Nhuynh Nhuynh vệ sinh cá nhân xong, trở về phòng lên giường. Hai vợ chồng đang chuẩn vài động tác khi ngủ, quần áo cởi một nửa, khí cũng lên đến đỉnh điểm, mà bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, kèm theo tiếng gào thét, trong đêm tĩnh lặng càng thêm chói tai.

Tư Phong Niên thở dài, cam chịu buông tay vợ kiều diễm, bắt đầu mặc quần áo thật nhanh.

Bạch Nhuynh Nhuynh cũng dậy mặc quần áo, "Muộn thế , là ai ốm nhỉ."

Thông thường, đập cửa gấp gáp giờ , phần lớn là đến tìm thầy thuốc.

Hai vợ chồng mặc xong quần áo ngoài, Kỷ Nguyên Huy một bước mở cổng lớn. Chỉ thấy từ ngoài cổng xô mấy , trong đó một đàn ông trung niên còn cõng một lưng.

Tư Phong Niên nhận ngay mấy , chính là gia đình họ Phụng từng đến đây, hôm nay còn thêm hai lạ mặt.

Phụng Hải Sinh cõng con trai, mệt đến mức mặt đỏ bừng, mồ hôi đầy đầu. Anh xông đến mặt Tư Phong Niên, "Bạn Tư, xin hãy cứu Anh Hoa, thằng bé lên cơn ."

Tư Phong Niên liếc thanh niên bất tỉnh lưng Phụng Hải Sinh, chỉ gian nhà chính : "Vào trong ."

Kỷ Nguyên Huy áp sát gần tử, "Cậu quen họ?"

Tư Phong Niên thở dài, "Cũng hẳn là quen." Anh chút thiện cảm nào với gia đình họ Phụng, cũng bất kỳ giao thiệp nào với họ, nhưng cõng đến tận nơi , thể cứu.

Vân Vũ

"Sư phụ." Tư Phong Niên hạ giọng , "Một lúc nữa sư phụ chỉ bên cạnh quan sát thôi, đừng gì thừa. Dù họ bệnh gì, con cũng sẽ cố gắng hết sức, sư phụ đừng nhúng tay ."

Anh quá hiểu tính tình của sư phụ, nếu Phụng Anh Hoa mắc chứng bệnh hiếm gặp, khó chữa, sư phụ chắc chắn sẽ nhận chữa trị cho Phụng Anh Hoa.

Với bản chất của gia đình họ Phụng, một khi dính , sư phụ sẽ vĩnh viễn ngày yên .

Hơn nữa, căn bệnh của Phụng Anh Hoa căn bản thể chữa khỏi, ít nhất là với trình độ y học hiện tại là thể chữa , ngay cả Đông y cũng bó tay.

Tư Phong Niên lấy một tấm chiếu trải xuống đất, bảo Phụng Hải Sinh đặt Phụng Anh Hoa lên chiếu.

Mai Lan theo bên cạnh, trong lòng bất mãn, thể để con trai cưng của bà đất , liền mở miệng hỏi: "Không giường ?"

Tư Phong Niên mặt biểu cảm, "Không ."

Phụng Hải Sinh sinh sự, vội vàng đặt con trai xuống chiếu, liếc mắt hiệu cho Mai Lan, bảo bà ít .

Sau khi đặt bệnh xuống, Tư Phong Niên xổm bên cạnh Phụng Anh Hoa để kiểm tra tình trạng, phát hiện tình trạng của Phụng Anh Hoa hơn nhiều so với , ít nhất vẫn còn tỉnh, chỉ đang trong trạng thái hôn mê.

"Bác sĩ với các vị ? Bệnh của đặc biệt, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, vận động mạnh, nếu dễ xuất hiện triệu chứng kiệt sức, nặng thì thể sẽ nguy kịch như , nguy hiểm. Hơn nữa, bản cũng là học y, chẳng lẽ cách kiềm chế cảm xúc ?"

Phụng Hải Sinh mặt mày ngượng ngùng, thể là con trai lên cơn khi đang ở cùng vị hôn thê , lúc bất tỉnh quần áo chỉnh tề, rõ ràng là đang chuẩn chuyện động phòng, nhưng ngay cả quần áo còn kịp cởi xong thì

Mai Lan những lời , bà chỉ quan tâm đến tình trạng hiện tại của con trai, "Bạn Tư, Anh Hoa bây giờ thế nào ? Cậu thể cho một câu trả lời dứt khoát ?"

Tư Phong Niên thèm Mai Lan, cũng trả lời bà , phòng lấy túi châm cứu , châm vài mũi kim cho Phụng Anh Hoa, Phụng Anh Hoa liền tỉnh , chỉ là yếu, n.g.ự.c đau dữ dội.

Mai Lan thấy con trai như , đau lòng vô cùng, vội hỏi Tư Phong Niên, "Bạn Tư, con trai n.g.ự.c đau, đây là chuyện gì ?"

 

Loading...