Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 794: Kế Hoạch 1
Cập nhật lúc: 2025-11-15 05:18:49
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh Hoa là đứa con trai duy nhất của ông, ông dành cho Anh Hua vô tâm huyết và tình yêu thương của một cha, hơn nữa Anh Hoa cũng chí, là thiên tài duy nhất trong các con cháu đỗ Đại học Kinh Bắc, còn là sinh viên khoa Y với tương lai vô lượng.
Thế nhưng, trời xanh thật công bằng!
Vào cái ngày nhận giấy báo nhập học của Đại học Kinh Bắc, Anh Hoa lên cơn bệnh đầu tiên, khi đưa đến bệnh viện cấp cứu tuy qua khỏi, bác sĩ với họ, Anh Hoa mắc một căn bệnh vô cùng hiếm gặp, với trình độ y tế hiện tại thì căn bệnh thể chữa khỏi, chỉ thể dựa bản điều tiết cảm xúc, duy trì trạng thái tinh thần định, để cơ thể duy trì ở trạng thái cân bằng, như mới thể giảm thiểu tối đa khả năng phát bệnh.
con thể cảm xúc chứ? Người cảm xúc thì còn là con nữa ? Đó là cỗ máy !
Đặc biệt là Anh Hoa từ nhỏ tính tình nóng nảy, còn thích chấp nhất, tính cách như càng bất lợi hơn cho bệnh tình của .
Nhập học mới nửa năm, tái phát ba , bác sĩ nếu cứ tiếp tục như , tình trạng mỗi phát bệnh sẽ ngày càng nguy hiểm, một khi cấp cứu kịp thời —
Không , tuyệt đối .
Trong đáy mắt Phụng Hải Sinh dồn lên những cơn sóng gió.
Anh Hoa tuyệt đối thể xảy chuyện, cái 'Phương pháp Phục Mạch đặc biệt' , ông lấy bằng , cho dù thể bắt Tư Phong Niên ở bên cạnh Anh Hoa, thì ông cũng sắp xếp một đáng tin cậy, học 'Phương pháp Phục Mạch đặc biệt', hai mươi bốn giờ ở bên cạnh Anh Hoa, để đảm bảo an cho Anh Hoa.
"Đại ca, đang nghĩ gì ?" Phụng Hải Bình cảm thấy ánh mắt của đại ca chút đáng sợ, bèn lên tiếng hỏi.
Phụng Hải Sinh liếc em trai, nghĩ đến sự yêu thương mà em trai dành cho Anh Hoa, cảm thấy việc thể với em trai, thêm nữa với phận Phó Cục trưởng Sở Giáo d.ụ.c của em trai, thực hiện kế hoạch, còn cần em trai tay giúp đỡ.
Phụng Hải Sinh chậm bước , kéo dài cách với chiếc xe ba bánh phía , hạ giọng kể cho Phụng Hải Bình kế hoạch mới nung nấu trong lòng.
Phụng Hải Bình giật , "Anh điên ? Anh bối cảnh gì ? Anh tưởng chỉ là một thường dân bình thường ?"
Phụng Hải Sinh ngạc nhiên phản ứng của em trai, ông bình thản : ", điên , vì Anh Hoa, đành điên." Ông em trai, "Hải Bình, chúng họ Phụng, chỉ mỗi Anh Hoa là ngọn lửa duy nhất."
Phụng Hải Bình đương nhiên tầm quan trọng của Anh Hoa, nếu cũng nhiều cùng đại ca và chị dâu chạy đông chạy tây, chịu đủ nhục nhã.
" mà—"
Phụng Hải Sinh ngắt lời em, "Không cần 'nhưng mà' nữa, quyết định , việc nhất định , vì Anh Hoa, sẵn sàng xuống địa ngục."
Hơn nữa, chỉ cần kế hoạch , hành sự đủ chu đáo, cẩn mật, chắc ông xuống địa ngục.
Phụng Hải Bình thấy khuyên , cũng đành thôi, trong lòng giằng xé, nhất thời nên lựa chọn thế nào.
**
Tống Vân trở về Bộ Tư lệnh Quân sự, tiếp tục cuộc sống huấn luyện như cũ, bận rộn đến mức mấy ngày liền về nhà, Tề Mặc Nam cũng , hai vợ chồng thậm chí khó gặp mặt, trong nhà lâu lắm vương vấn hương thơm của cơm canh, ngay cả bác Triệu hàng xóm và Tiểu Mãn gặp mặt Tống Vân một cũng khó.
Thoáng cái, từ ngày trở về từ Hạ Môn nửa tháng, cũng đến ngày hẹn với Tử Dịch, Tống Vân sáng sớm xin nghỉ phép, lái xe đến viện nghiên cứu đón Tử Dịch, hai chị em hẹn , tháng Bảy ở viện nghiên cứu học tập với Giáo sư Chu, tháng Tám sẽ đến Bộ Tư lệnh Quân sự huấn luyện cùng Đội Đặc chiến.
Tống Vân đến viện nghiên cứu đón , Giáo sư Chu còn tiếc Tử Dịch hơn cả Bạch Thư Đình, đứa trẻ chỉ năng khiếu cao về toán học, mà còn lanh lợi, việc, đối nhân xử thế chừng mực, nhiệt tình rộng rãi, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, các cô chú, dì trong viện nghiên cứu, ai là quý mến nó, đôi khi ông thậm chí cảm thấy trong một phương diện, lớn như ông còn bằng Tống Tử Dịch.
"Bộ đội gì , ngày ngày gió táp mưa sa, chi bằng cứ ở viện nghiên cứu, còn nhiều dạng bài dạy cho cháu lắm." Giáo sư Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y Tử Dịch buông, thật sự nỡ rời bé lanh lợi, hiểu chuyện thiên phụ kiệt xuất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-794-ke-hoach-1.html.]
Tử Dịch từ từ rút tay áo của khỏi tay Giáo sư Chu, , "Thưa thầy, đợi kỳ nghỉ đông em sẽ , ạ?"
Giáo sư Chu hài lòng, "Nghỉ đông chỉ mấy ngày, bây giờ mới là thời điểm nhất để cháu tiếp thu lượng kiến thức khổng lồ, cớ gì sân huấn luyện lãng phí thiên phú của ."
Tử Dịch lắc đầu, "Em thấy đó là lãng phí, em thích toán học, nhưng em thích cảm giác toát hết mồ hôi thao trường hơn." Quan trọng nhất là, trở thành một quân nhân như chị gái và rể.
Đặc biệt một tháng học tập , tự chút năng khiếu trong lĩnh vực , nhưng đồng thời cũng càng thấu rõ hơn, điều nhất là gì.
Cuối cùng Tử Dịch vẫn theo Tống Vân về, Giáo sư Chu ở cửa thở dài một hồi lâu mới .
Vân Vũ
Trên đường về Bộ Tư lệnh Quân sự, Tống Vân hỏi Tử Dịch, "Em thực sự suy nghĩ kỹ ? Sau nhập ngũ?"
Tử Dịch gật đầu, "Em suy nghĩ kỹ , toán học tuy cũng thú vị, nhưng em thích hơn những ngày tháng ở Bộ Tư lệnh Quân sự, em sẽ hối hận ."
Thấy em trai quyết định của riêng , Tống Vân đương nhiên sẽ gì thêm, dù em lựa chọn thế nào, cô cũng sẽ vô điều kiện ủng hộ em.
Hai về đến Bộ Tư lệnh Quân sự, sắp xếp xong chỗ ở cho Tử Dịch ở ký túc xá, thì chiến sĩ trực ở phòng truyền đạt chạy đến tìm cô, đồng chí Tống Hạo điện thoại cho cô, bảo cô mười phút gọi .
Tống Tử Dịch lo lắng trong nhà xảy chuyện gì , vội vàng cùng chị gái đến phòng truyền đạt gọi điện.
Điện thoại thông, Tống Hạo hỏi cô quen một nữ đồng chí tên Phụng Ái Lan .
Phụng Ái Lan?
Tống Vân nhanh chóng nhớ , Phụng Ái Lan là của Tiểu Ngũ ?
"Con quen, đó là một bác con quen lúc Hạ Môn . Bác thư cho con?" Tống Vân hỏi.
Tống Hạo liếc Phụng Ái Lan đang chờ bên cạnh và đứa con trai luôn miệng kêu đau đầu của bà , mở lời , "Không thư, mà là tìm đến đường Chính Đức , đang sốt ruột gặp con."
"Người đang ở cạnh bố?" Tống Vân ngạc nhiên, thật sự ngờ tới.
Tống Hạo , "Ở ngay bên cạnh, chuyện với bà ?"
"Được, bố đưa máy cho bác ." Tống Vân .
Tống Hạo đưa ống điện thoại cho Phụng Ái Lan, Phụng Ái Lan rõ ràng xúc động, "Đồng chí Tống, Tiểu Ngũ khi uống Minh Tâm Đan cô cho, hồi phục nhiều, chỉ là ngày nào cũng kêu đau đầu, đưa nó châm cứu, nhưng các bác sĩ đông y bên Hạ Môn đều tìm khắp , ai loại châm cứu mà cô , đành đưa nó lên Kinh Thị tìm cô, thể phiền cô một chút ."
Tống Vân liếc đồng hồ, cô xin nghỉ nửa ngày buổi sáng, bây giờ là mười giờ, còn hai tiếng nữa, cũng tạm đủ , bèn , "Bác bây giờ dẫn Tiểu Ngũ xe đến Bệnh viện Quân khu, chúng gặp ở cổng Bệnh viện Quân khu. Nếu xe thế nào, thể để bố cháu đưa các bác ."
Phụng Ái Lan vui mừng, luôn miệng cả mấy tiếng cảm ơn, khi cúp máy, Tống Hạo bà vội đến Bệnh viện Quân khu gặp Tiểu Vân, chủ động ngỏ ý đưa họ .
May mà Phụng Ái Lan mang theo hành lý nhiều, Tiểu Ngũ cũng thể tự , Tống Hạo giúp bà xách một cái túi, ba cùng hướng đến bến xe buýt.
Vừa yên tại bến xe, Tống Hạo móc trong túi mấy đồng tiền lẻ để xe, thì thấy một giọng vang lên phía , "Phụng Ái Lan? Sao chị ở đây?"