Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 797: Mưu Kế

Cập nhật lúc: 2025-11-15 05:26:28
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của Chính ủy Kiều dứt, trong đám đông ít hít một khí lạnh.

Các buổi học giáo d.ụ.c tư tưởng cũng từng tham dự, quả thực là một cực hình. Đừng một ngày tám tiết, chỉ một tiết một ngày thôi cũng đủ đau khổ .

Bà lão họ Dư học chút nào, trực tiếp cự tuyệt: " học. lớn tuổi thế , còn học cái khỉ gì nữa. Không , ."

Chính ủy Kiều hừ lạnh một tiếng: "Không cũng . Ngày mai các rời khỏi khu gia thuộc, về quê . Ở đó sẽ ai quản các ."

"Dựa cái gì? Đây là nhà của con trai , ở bao lâu thì ở. Các tư cách gì để quản chúng ."

Chính ủy Kiều cũng , nhiều với lão bà chỉ phí nước miếng, nên dứt khoát : "Sáng mai tám giờ nếu đến lớp, chín giờ sẽ để nhân viên Bộ phận Bảo vệ tới mời các rời . Các cứ thử xem, xem tư cách quản các ."

Chính ủy Kihoe xong liền dẫn vợ bỏ . Những xem náo nhiệt cũng tản một nửa, chỉ còn một nỡ rời.

Bà lão họ Dư túm lấy một bà lão khác vốn thường tám chuyện với bà khá , hỏi: "Cái ông chính ủy thật sự quyền như ?"

Bà lão rút tay , thiết với bà lão họ Dư, nhưng sức lực bằng, tay rút , đành bất đắc dĩ trả lời: "Ông là chính ủy, việc trong khu đại viện ông đều thể quản. Nếu bà đại viện, nhất hãy ngoan ngoãn học . Đợi khi Đại Cương nhà bà về, bảo nó tới gặp chính ủy giúp, lẽ sẽ tác dụng."

"Đi học là gì?" Bà lão họ Dư hỏi.

Ông lão họ Dư bên cạnh cũng vểnh tai .

Bà lão : "Chỉ là học thôi. Ngồi đó ngoan ngoãn giảng là ."

Bà lão họ Dư hỏi: "Bà từng học ? Có mệt ?"

Ánh mắt bà lão bắt đầu lảng tránh: " học bao giờ, khác chỉ im giảng thôi, một chút cũng mệt."

Hai vợ chồng nhà họ Dư , trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Không mệt . Chỉ im thì cứ im . Đại Cương lâu như , chắc cũng sắp về.

Tống Vân và Trần Thúy Thúy phòng của cô . Thấy Trần Thúy Thúy mở chiếc rương khóa, lấy từ trong rương bộ lễ phục cưới tinh xảo thành: một bộ đồ ngắn tay cổ màu đỏ, cổ áo, n.g.ự.c áo và cửa tay áo đều thêu những họa tiết tinh xảo thanh nhã. Nhìn thấy sáng mắt, cảm thấy sặc sỡ, , và tốn nhiều công sức.

Tống Vân tính toán thời gian, từ lúc ủy thác việc cho cô đến giờ cũng gần một tháng . Cô lấy ba mươi đồng, nhét tay Trần Thúy Thúy: "Đây là tiền công."

Trần Thúy Thúy giật : "Không cần nhiều thế . Cho năm đồng là đủ ."

Tống Vân giữ c.h.ặ.t t.a.y cô : "Với tay nghề của chị, còn tốn nhiều công sức thế , ba mươi đồng còn là ít."

Trần Thúy Thúy còn từ chối, Tống Vân ép : " cho thêm một xu nào, đây là những gì chị xứng đáng." Nói , cô liếc cánh tay của Trần Thúy Thúy, sắc mặt tối sầm thêm hai phần: "Nếu Dư Đại Cương thể xử lý chuyện , khuyên chị hoặc là ly hôn với Dư Đại Cương, hoặc là dọn ngoài ở, đừng dây dưa gì với hai cụ nhà họ Dư nữa. Việc hiếu thảo cứ để Dư Đại Cương lo, chị đừng quản nữa. Với tay nghề của chị, đừng là nuôi sống bản , ngay cả gây dựng sự nghiệp cũng thành vấn đề."

Vân Vũ

"Thật ? thật sự thể ?" Ánh mắt Trần Thúy Thúy sáng rỡ. Cô thật sự thể dựa tay nghề để gây dựng sự nghiệp ?

"Tất nhiên . trông giống dối chứ?"

Trần Thúy Thúy lòng dậy sóng, gật đầu thật mạnh với Tống Vân: " lời cô. Nếu Đại Cương thể đưa họ , sẽ dọn ngoài ở."

" thấy tính cách của chị, loại cam chịu, bắt nạt đến mức ?" Cô lấy từ túi quần một lọ t.h.u.ố.c nhỏ đưa cho Trần Thúy Thúy: "Đây là t.h.u.ố.c tự , bôi lên chỗ bầm tím, sẽ tan nhanh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-797-muu-ke.html.]

Trần Thúy Thúy tiếp nhận lọ thuốc, trong lòng vô cùng cảm động, trân trọng sự bụng của Tống Vân. Vì , cô với Tống Vân rằng là cố ý né tránh, để mặc bà lão vặn cánh tay thành thế , càng dám hôm nay cô cố ý chọc tức bà lão, gây chuyện một trận, mục đích là để trong đại viện rõ bộ mặt thật của hai cụ nhà họ Dư, tạo tiền đề cho việc đuổi họ .

Chỉ là ngờ Tống Vân đột nhiên tới.

dám những điều với Tống Vân, sợ Tống Vân cho rằng cô là đàn bà thâm hiểm, xa.

Tống Vân cầm lễ phục cưới bước khỏi nhà họ Dư, khẽ lắc đầu .

Không cần Trần Thúy Thúy gì, trong lòng cô rõ như gương.

Cô đương nhiên sẽ cho rằng Trần Thúy Thúy là một đàn bà thâm hiểm xa. Nếu đổi là cô, lẽ cô sẽ nhiều hơn và tuyệt tình hơn.

Một phụ nữ dù ngây thơ lương thiện đến , trong một môi trường gia đình như , cũng sẽ tự nhiên buộc đổi.

Sự đổi , cô hoan nghênh.

Nhân lúc trời còn sớm, cô mang lễ phục cưới thẳng đến nhà Dương Lệ Phần.

Còn ba ngày nữa, cô để Dương Lệ Phần mặc thử, nếu chỗ nào thì còn thời gian sửa.

Dương Lệ Phần đang ở nhà cùng chuẩn kẹo cưới dùng trong ba ngày tới. Họ mua mấy loại kẹo, dùng giấy dầu lớn cắt thành hình vuông, gấp thành túi giấy, cho kẹo trong túi, mỗi túi sáu viên, khi dán kín miệng thì dán chữ Hỷ cắt sẵn lên. Phải là trông khá .

Tống Vân bảo Dương Lệ Phần thử đồ, cô thế việc của Dương Lệ Phần, cùng Trương Hồng Mai gói kẹo cưới.

Trương Hồng Mai : "Lệ Phần khi kết hôn sẽ về đại viện ở một thời gian."

Tống Vân cũng : "Nhà họ Hạ sống trong biệt thự nhỏ mà, giúp việc nấu ăn giặt giũ, ông Hạ và Hạ Trường Chinh thường xuyên nhà, cuộc sống chắc chắn sẽ thoải mái lắm."

Trương Hồng Mai càng hài lòng, điểm hài lòng duy nhất lẽ là tuổi tác của con rể lớn một chút. nghĩ đến ngoại hình tuấn tú của con rể, bà cũng thấy .

Dương Ái Dân so với Trương Hồng Mai còn hài lòng hơn. Ngoài nhân phẩm, tài năng và công việc của con rể đều gì để chê, gia thế nhà họ Hạ là điều đây ông dám nghĩ tới, ngờ con gái tranh khí như . Vừa mới lan truyền tin tức, vốn là một Phó cục trưởng khác hy vọng thăng chức Cục trưởng, mà giờ đây đổi thành ông. Nói rằng ảnh hưởng từ phía nhà họ Hạ, thì ông tin.

Một lúc , Dương Lệ Phần mặc lễ phục cưới bước , khiến Trương Hồng Mai mắt chữ O miệng chữ A.

"Trời ơi, quá mất!" Bà gói kẹo nữa, dậy đến mặt con gái, sờ sờ ngó ngó: "Tay nghề quá , hoa thêu như thật , phối màu cũng đỉnh lắm."

Những ở tuổi Trương Hồng Mai, thích nhất loại trang phục đường thêu tinh xảo như , thực sự yêu thích buông tay.

"Cháu tìm ai ? Có thể nhờ đó may cho bác một bộ ? Không cần tinh xảo thế , đơn giản một chút là ." Trương Hồng Mai hỏi.

Tống Vân : "Vậy thì bác hỏi chị . Lát nữa cháu về sẽ giúp. Hay là thế , cháu hẹn giờ cho hai , sáng mai gặp chuyện."

Trương Hồng Mai vội vàng đồng ý: "Vậy thì mai hẹn gặp ở cửa hàng bách hóa. Bác sẽ mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt và quần dài màu xám đậm, giày da màu nâu. Lúc đó thống nhất xong thể mua vải ngay."

Trương Hồng Mai hỏi Tống Vân: "Tiền công tính thế nào?"

 

Loading...