Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 800: Giả vờ buông xuôi
Cập nhật lúc: 2025-11-15 05:26:32
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Trường Chinh tới, tiên chào hỏi Thu lão gia và mấy vị ông chú, ông bác bàn tiệc, lấy rượu rót một vòng mời , xong xuôi mới chỗ.
Thu lão gia từ nãy đến giờ vẫn quan sát Hạ Trường Chinh, phát hiện những ngoại hình ưa , mà ăn cư xử cũng đắc thể, càng càng thấy hài lòng.
"Trường Chinh, đây là cháu gái , Thu Âm, hai đứa lúc nhỏ còn từng gặp đấy, còn nhớ ?"
Hạ Trường Chinh chút ấn tượng nào.
Thu Âm cũng , cũng nhớ , cũng lúc nhỏ mà ông là nhỏ đến mức nào.
Hạ Thủ trưởng lên tiếng: "Hồi đó nó mới mấy tuổi, con bé Âm nhà còn bọc trong tã lót b.ú sữa, nó nhớ ."
Hạ Trường Chinh là hiểu, nhưng giả vờ hiểu, chỉ mỉm , hề đáp lời, tự gắp thức ăn.
Một bữa cơm kết thúc, tổng cộng Hạ Trường Chinh cũng mấy câu, thậm chí chẳng hề liếc mắt Thu Âm lấy một , thái độ như coi như khá rõ ràng.
Thu lão gia từ bỏ, tiên tới Hạ Trường Chinh là nhân tài xuất chúng, tuổi trẻ tài cao là đoàn trưởng, chỉ riêng về gia tộc họ Hạ, nhà họ Hạ luôn ngừng thăng tiến, còn nhà họ Thu của họ thì giống , kể từ khi ông lui về hưu, nhà họ Thu cứ thế xuống, nếu thể kết thông gia với họ Hạ, đối với nhà họ Thu mà là bách lợi vô nhất hại.
"Trường Chinh, lát nữa tìm lão bằng hữu đ.á.n.h cờ, phiền cháu đưa tiểu Âm nhà về ?"
Hạ Trường Chinh theo phản xạ từ chối, nhưng cha phản ứng còn nhanh hơn: "Được chứ, Trường Chinh cũng việc gì, để nó đưa là khéo."
Dù trong lòng ngàn phần , cũng tiện giữa đám đông cha mất mặt, thành cha nhận lời, đương nhiên thể lời từ chối, đành nhận lời.
Thu Âm trong lòng vui mừng, ngẩng mắt Hạ Trường Chinh, phát hiện đang lén nữ đồng chí mặc váy liền màu vàng .
Sự hưng phấn trong lòng cô lập tức tiêu tan một nửa, nhưng trong lòng nảy sinh sự bất phục.
Nữ đồng chí tuy xinh thật đấy, nhưng chỉ là một cái bình hoa? Làm sánh với cô, một sinh viên ưu tú của trường Đại học Kinh Bắc chứ?
Ads by Pubfuture
Ngoại hình của một chỉ là lớp vỏ ngoài vô dụng, chỉ vẻ nội tâm mới là cái thực sự, cô tin rằng ở phương diện ai thể sánh bằng cô.
Hơn nữa, cô cũng , cô công nhận là hoa khôi của lớp.
Nghĩ đến những điều , Thu Âm tràn đầy tự tin, tin rằng chỉ cần Hạ Trường Chinh hiểu cô, nhất định sẽ thu hút bởi sức hấp dẫn của cô.
Trong trường Đại học Kinh Bắc, ít nam sinh theo đuổi cô, ngay cả một trợ giảng trẻ tuổi cũng bày tỏ thiện cảm với cô.
Cô tự tin bản , cho dù là phương diện nào nữa.
Bước khỏi nhà ăn lớn, Hạ Trường Chinh liếc Thu Âm, lịch sự mà xa cách dẫn cô đến bên chiếc xe Jeep do lái, mở cửa cho cô.
Thu Âm lên xe, mà vòng phía ghế phụ phía , : "Cháu đây."
Hạ Trường Chinh cũng gì để , đóng cửa , "Được thôi." Hắn tự lên ghế lái.
Thu Âm thấy sang mở cửa cho , bĩu môi, chút ấm ức, nhưng cũng gì, tự mở cửa xe bước lên.
"Nhà cô ở ?" Hạ Trường Chinh hỏi.
Thu Âm trả lời đúng trọng tâm: "Dạo gần đây một bộ phim mới khá ."
Hạ Trường Chinh như thấy, hỏi một nữa: "Nhà cô ở ?"
Thu Âm thấy tiếp lời, trong lòng tức giận: "Anh cố ý đấy ?"
Hạ Trường Chinh hiểu: "Cố ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-800-gia-vo-buong-xuoi.html.]
"Cố ý giả vờ thấy lời ?" Thu Âm vẻ mặt tức giận trông đáng yêu, tiếc là Hạ Trường Chinh mặn mà.
"Không , là cô trả lời câu hỏi của ." Hạ Trường Chinh sắc mặt lạnh nhạt, đạp chân ga, chiếc xe lao về phía cổng của khu tập thể.
Thu Âm cũng là điều, thấy đối phương căn bản ý định rủ cô xem phim đến công viên chơi, cô cũng tiện thêm gì nữa, đành báo địa chỉ nhà .
Hạ Trường Chinh đưa Thu Âm về nhà họ Thu xong, trực tiếp khu tập thể, khi ngang qua công viên, xuống xe dạo một lát, ghế đá bên hồ nước nhân tạo thẫn thờ.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết, như là đúng, nên tiếp tục vương vấn thứ thể thuộc về , nên những ý nghĩ viển vông như .
trái tim con , dễ gì khống chế , mỗi tưởng buông xuôi, nhưng khi gặp cô , tất cả những gì tưởng tượng đều trong chớp mắt tan thành mây khói.
Hắn buông xuôi.
Hắn thể buông xuôi.
Vậy thì cứ giả vờ như buông xuôi .
**
Kỳ nghỉ hè cứ thế lặng lẽ trôi qua, Tử Dịch và Thư Đình đều trở về đường Chính Đức.
Ba đứa trẻ đều những đổi lớn, tính cách đều sự trưởng thành ở những mức độ khác , chiều cao cũng đều tăng lên, đổi nhiều nhất chính là Tử Dịch, một tháng rèn luyện khiến làn da trắng nõn ngày nào của chuyển thành màu nâu rám nắng, thêm chiều cao, vạm vỡ, trông chững chạc hơn so với bạn cùng trang lứa, thậm chí khi cạnh Bạch Thư Đình lớn hơn ba tuổi, Tử Dịch trông còn giống trai hơn.
Vân Vũ
Ngày khai giảng, Tống Vân nghỉ, đặc biệt lái xe tới đưa chúng học, tiễn bọn chóng xong, cô đến bệnh viện quân khu, xem tình hình hiện tại của Tiểu Ngũ thế nào.
Trong một tháng , Tiểu Ngũ và là Phụng Ái Lan vẫn luôn ở tại khu nội trú của bệnh viện quân khu, tiết kiệm tiền thuê nhà, nhà ăn cảnh của hai con cũng đặc biệt quan tâm, mỗi cho Phụng Ái Lan mua cơm đều gắp gấp đôi phần thức ăn, như họ chỉ cần mua một suất cơm trắng là , tiết kiệm ít tiền.
Pubfuture Ads
Tiểu Ngũ hồi phục , lâu còn đau đầu, Tư Phong Niên căn cứ tình hình của , tiến hành một kiểm tra, xác nhận bình phục.
Hai con khi gặp Tống Vân, vô cùng vui mừng, dù nhiều tiền, vẫn cố gắng mời Tống Vân đến nhà ăn quốc doanh dùng bữa.
Vốn định mời cả Kỷ Nguyên Huy và Tư Phong Niên, nhưng hôm nay Tư Phong Niên đến trường, còn Kỷ Nguyên Huy thì thực sự thể rời , đành thôi.
Sau bữa ăn, Tống Vân hỏi thăm về kế hoạch sắp tới của họ.
Phụng Ái Lan vốn dự định khi chữa khỏi bệnh cho Tiểu Ngũ sẽ trở về Hạ Thị, nhưng hiện tại cô công việc ở đây, ban đầu là một ngày một đồng, giờ cô thể cùng lúc chăm sóc hai đến ba bệnh nhân, lương tự nhiên cũng tăng, một ngày kiếm ba đồng, một tháng là chín mươi đồng, trừ ăn uống của cô và Tiểu Ngũ, còn thể để dành ít, cô dự định để dành một ít tiền thuê nhà gần đây, tìm một trường học cho Tiểu Ngũ, xem thể để Tiểu Ngũ tiếp tục học .
Tống Vân Tiểu Ngũ, nhớ đến chuyện Cục Thể d.ụ.c Thể thao mà bố cô nhắc tới tuyển hạt giống chạy nước rút, liền hỏi Tiểu Ngũ: "Cháu vận động viên ?"
Tiểu Ngũ bối rối: "Vận động viên gì ạ?"
Tống Vân : "Cháu chạy nhanh ?"
Tiểu Ngũ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cháu chạy thực sự nhanh hơn một chút so với bình thường."
"Không nhanh hơn một chút, mà là nhanh hơn nhiều. Bạn của bố cô việc ở Cục Thể d.ụ.c Thể thao, gần đây cục đang tuyển vận động viên chạy nước rút, cô nghĩ cháu thể thử xem."
Tiểu Ngũ động lòng, Phụng Ái Lan: "Mẹ, nghĩ con thể ?"
Phụng Ái Lan cũng hào hứng: "Đương nhiên là con thể , chỉ cần con , chắc chắn lo cho con."
Tống Vân : "Không cần lo , chỉ cần cháu thi đỗ, còn lương nữa đấy."