Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 816: Ám Toán

Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:21:40
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Linh Ngọc cũng là khí đến mức mất khôn, mới buột miệng thốt những lời trong lòng, xong hối hận, thật sự tự tát miệng .

Quả nhiên, Diệp Vệ Thành giận dữ trừng mắt Tiêu Linh Ngọc, giả vờ như thấy cô gì, sang Viện trưởng Chu hỏi: "Trường Thanh bây giờ thế nào ?"

Sắc mặt Viện trưởng Chu vẫn , nhưng lập tức trả lời: "Đồng chí Diệp Trường Thanh thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, hiện giờ đang trong giai đoạn hồi phục, cần tĩnh dưỡng."

Diệp Vệ Thành kinh ngạc, tin tức nhận rõ ràng là lúc Trường Thanh xuất phát từ tỉnh Hắc trong tình trạng nguy kịch, khả năng sẽ c.h.ế.t giữa đường, cho dù may mắn sống sót tới Kinh Thành cũng thể nào chữa khỏi.

Tiêu Linh Ngọc Viện trưởng Chu , phản ứng cực kỳ lớn: "Không thể nào!"

Viện trưởng Chu Tiêu Linh Ngọc: "Tại thể?"

"Lúc tới thăm đó, thành cái dạng đó , huyết áp sắp còn, hỏi y tá và bác sĩ, họ đều tỷ lệ sống sót mong manh, mới bao lâu mà? Làm thể thoát khỏi nguy hiểm ." Tiêu Linh Ngọc .

Viện trưởng Chu ngẩng tay lên xem đồng hồ, sang hỏi Tống Vân: "Có thể thăm khám ?"

Tống Vân : "Có thể, nhưng để họ thăm khám một , cùng. Viện trưởng Chu, ông hiểu ý chứ?"

Viện trưởng Chu đương nhiên hiểu, chỉ Phó Bộ trưởng Diệp và Tiêu Linh Ngọc hiểu , liếc Diệp Vệ Thành, mỉm với Tống Vân: "Điều cô yên tâm, báo cáo với Tư lệnh Diệp , ông sẽ phái tới canh giữ cho đồng chí Diệp Trường Thanh."

Diệp Vệ Thành thể leo lên địa vị hiện tại, ngoài sự hỗ trợ của gia đình, bản cũng chút năng lực, thể ý ngoài lời của Tống Vân, khí đến nỗi nắm đ.ấ.m siết chặt, đúng lúc thể lập tức nổi giận, cũng rõ ràng gì, nếu nổi giận thì chẳng tự nhận vơ .

Tống Vân trở phòng bệnh, Viện trưởng Chu với Diệp Vệ Thành: "Phó Bộ trưởng Diệp, đồng chí Diệp Trường Thanh ở bên trong, xem ?"

Đã đến , đương nhiên xem, nếu cũng thể .

Diệp Vệ Thành theo lưng Viện trưởng Chu bước , Tiêu Linh Ngọc mặt mày bầm dập cũng lẽo đẽo theo.

Hai bước phòng bệnh thấy Diệp Trường Thanh đang im lặng họ vợ chồng, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng.

Viện trưởng Chu vui mừng: "Đồng chí Diệp Trường Thanh, tỉnh , thật quá, bây giờ thấy thoải mái ở ?"

Diệp Trường Thanh thu ánh mắt, Viện trưởng Chu, sương giá trong mắt lập tức tan biến, mỉm với Viện trưởng Chu: "Cảm ơn, bây giờ cảm thấy , chỗ nào thoải mái."

Giọng của khàn khàn, nhưng âm lượng khá bình thường, cảm giác thở yếu vô lực của bệnh nhân nguy kịch.

Tống Vân rót một cốc nước ấm mang tới, Viện trưởng Chu vội vàng bước tới đỡ Diệp Trường Thanh dậy, tiếp lấy cốc nước ấm Tống Vân đưa, đưa đến miệng Diệp Trường Thanh: "Uống chút nước cho đỡ khô họng."

Diệp Vệ Thành ánh mắt phức tạp Diệp Trường Thanh mắt, mấy năm gặp, dung mạo của chút đổi, càng ngày càng giống nhị .

Hắn lúc thấy Diệp Trường Thanh còn sống, là thất vọng nhiều hơn, may mắn nhiều hơn, chính cũng phân biệt rõ.

Đối diện với dòng m.á.u duy nhất của nhị , vốn nên là ruột thịt, nên gì.

Người khó chấp nhận kết quả nhất, rõ ràng là Tiêu Linh Ngọc, cô định mở miệng chất vấn, Diệp Vệ Thành bên cạnh bịt miệng, cảnh cáo cô đừng nữa, nhiều sai nhiều, vốn sai quá nhiều , nếu tiếp nữa, cũng sẽ truyền những lời đồn thế nào.

Lúc Viện trưởng Chu thấy Diệp Trường Thanh uống nước xong, : "Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn ông nội và vị bác sĩ Tống . Ông nội tiếc bất cứ giá nào, lệnh chuyển đến Kinh Thành, điều động bác sĩ giỏi nhất đến chữa bệnh cho . Còn bác sĩ Tống dùng loại t.h.u.ố.c vô cùng quý giá để kéo từ cửa tử trở về."

Diệp Trường Thanh Tống Vân, mỉm : "Tri thức thanh niên Tống, gặp ."

Tống Vân ấn tượng gì về Diệp Trường Thanh, nhưng gọi cô là tri thức thanh niên Tống, chắc là đây từng gặp ở tỉnh Hắc.

"Chị , nhưng từng thấy chị." Diệp Trường Thanh .

Tống Vân gật đầu : "Xem chúng cũng khá duyên."

Không khí trong phòng bệnh chút kỳ lạ.

Phía bên giường bệnh, Diệp Trường Thanh, Viện trưởng Chu và Tống Vân vui vẻ, bầu khí vô cùng hòa hợp ấm áp.

Còn phía bên , Diệp Vệ Thành ngượng ngùng, Tiêu Linh Ngọc giận dữ đôi mắt gần như phun lửa.

Cuối cùng Diệp Vệ Thành cũng thể mở miệng điều gì, thấy Diệp Trường Thanh ý định để ý đến , thức thời kéo vợ rời khỏi phòng bệnh.

Diệp Vệ Thành , ánh mắt Diệp Trường Thanh đáp xuống cửa phòng bệnh trống trải, ánh mắt một nữa trở nên thâm thúy.

Viện trưởng Chu xem đồng hồ, : " gọi điện báo cáo với Tư lệnh Diệp, các cô chú chuyện , bữa trưa sẽ sắp xếp mang tới."

Viện trưởng Chu , Diệp Trường Thanh hỏi Tống Vân: "Bác sĩ Tống, trúng độc ?"

Tống Vân : "Nói một cách nghiêm ngặt, hẳn là trúng độc, mà nên là trong quá trình điều trị đó của , dùng loại t.h.u.ố.c thể dùng, dẫn đến dị ứng nghiêm trọng."

Tay Diệp Trường Thanh nắm chặt ga giường, nghiến răng hỏi: "Có thể tìm chứng cứ ?"

Tống Vân lắc đầu: "Rất khó, trừ khi tự , nếu thì thể tìm chứng cứ xác thực." Cô Diệp Trường Thanh hỏi: "Anh cho rằng cố ý hại ? Không khả năng dùng nhầm t.h.u.ố.c ?"

Diệp Trường Thanh lắc đầu: " dùng t.h.u.ố.c gì dị ứng, bệnh viện đều ghi chép, bác sĩ thể phạm sai lầm sơ đẳng như ."

Tống Vân nghĩ cũng , nếu bệnh viện ghi chép về dị ứng của bệnh nhân, khi dùng t.h.u.ố.c thường sẽ xác nhận kỹ, tuyệt đối thể phạm sai lầm như , sai lầm kiểu thường là chí mạng, đặc biệt là phận của Diệp Trường Thanh, càng cho phép họ phạm sai lầm như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-816-am-toan.html.]

Còn ai là , ngay cả một ngoài hiểu nội tình như Tống Vân cũng thể đoán đôi chút.

Diệp Trường Thanh ngây một lúc, lẽ vì quá uất ức, những lời chịu , cũng kịp nghĩ Tống Vân là ngoài, tự lên tiếng : " họ c.h.ế.t, luôn điều đó."

Tống Vân ngẩng mắt Diệp Trường Thanh, thấy vẫn đang chằm chằm cửa phòng bệnh trống trải, dường như đang chìm đắm trong một hồi ức nào đó.

"Mẹ để cho một khoản tiền, và một thứ, một khoản tiền lớn. Lúc bà mất, còn nhỏ, bố cũng hy sinh trong nhiệm vụ, bao giờ trở về nữa. Số tiền và những thứ đó, đương nhiên giao cho bác gái quản lý.

Số tiền đó gửi trong ngân hàng, mỗi năm chỉ tiền lãi thôi là một nhỏ, bà dựa tiền , sống một cuộc sống nhàn nhã thoải mái. Có lẻ vì quản lý khối tài sản lớn như quá lâu, lâu đến mức bà nghĩ những thứ đó vốn dĩ là của , thấy từ từ lớn lên, bà sợ khi lớn sẽ tranh giành với bà , bèn bắt đầu tay với . Đáng tiếc vận may của bà cuối cùng vẫn bằng , nhiều né tránh những âm mưu của bà ."

hương 817: Mẹ Kẻ G.i.ế.c Người

Diệp Trường Thanh khổ một tiếng, "Lúc đầu thực sự tưởng là do vận may của nên mới thể nhiều tránh những âm mưu hãm hại đó. Về lớn lên một chút mới , kỳ thực là ông nội phái bí mật bảo vệ ."

Tống Vân thấy rối, "Ý em là, ông nội rõ những việc bá mẫu với , ông phái bảo vệ , để thoát khỏi sự hãm hại, nhưng cũng xử lý bá mẫu của ?"

Diệp Trường Thanh gật đầu, " , ông nội hết tất cả. Vì chuyện tìm ông nội đòi một lời giải thích, nhưng ông nội gặp , chỉ bảo vệ binh mang lời , bảo tự suy nghĩ cho rõ. nghĩ thông, tại , rõ ràng là bá mẫu sai, bà rõ ràng sai, tại trừng phạt bà , còn hết đến khác hại ? Đã như , thì tại phái bảo vệ , thà rằng để c.h.ế.t tay bà chẳng hơn ?"

Tống Vân thấy giọng điệu tuy chút kích động, nhưng vẫn đạt đến mức thực sự nổi giận, liền ắt hẳn nghĩ thông một chuyện, "Bây giờ nghĩ thông ?"

"Nghĩ thông từ lâu , đơn giản chỉ là vì lợi ích gia tộc họ Diệp. Ông nội c.h.ế.t, nhưng cũng trong nhà xuất hiện một kẻ g.i.ế.c , tổn hại thanh danh họ Diệp. Dù trong mắt ông, quyền lợi và vinh nhục cá nhân đều quan trọng bằng lợi ích gia tộc. Số tiền để cho , nếu ở trong tay , thì đó là tài sản của riêng , nhưng nếu ở trong tay bá mẫu, thì đó là tài sản của cả gia tộc họ Diệp. Rốt cuộc ông chỉ mỗi là cháu trai, tiền ở trong tay bá mẫu, tất cả đều thể chia phần, tất cả đều thể sống , gia tộc họ Diệp cũng sẽ ngày càng hưng thịnh."

Tống Vân liếc về phía cửa phòng bệnh, hỏi Diệp Trường Thanh, "Vậy nên chấp nhận ?"

Diệp Trường Thanh lên trần nhà trắng xóa, "Chấp nhận thì , chấp nhận thì , từ khi mất cha , là một đứa trẻ mồ côi, ai quan tâm hôm nay no đói, mặc ấm , tối ngủ ngon giấc , tìm , đồ đạc cướp cũng chỉ thể nhẫn nhịn, bởi vì sẽ còn ai mặt bảo vệ nữa. Rõ ràng là ăn những thứ mua bằng tiền của chính , nhưng mắng là ăn bám, là kẻ ký sinh vô dụng. Ngay cả khi ốm sốt cũng chỉ thể tự co ro trong chăn mà chịu đựng. Họ tư cách dùng tiền của họ Diệp để chữa bệnh, thật đáng buồn ."

Tống Vân liếc về phía cửa, ngoài cửa , khi thấy lời của Diệp Trường Thanh, thở dần trở nên rối loạn, nhưng đó rốt cuộc vẫn bước tới một bước, bước căn phòng bệnh .

Tống Vân đoán, ngoài cửa , ước chừng chính là ông nội của Diệp Trường Thanh, vị lão nhân quyền cao chức trọng .

Lúc Diệp Trường Thanh lên tiếng, "Có ông nội che chở, những thứ thuộc về , sẽ mãi mãi lấy . Ở Kinh Thành cũng chỉ vướng mắt khác. nghĩ tất cả đều mong c.h.ế.t thôi. Hừ-" Anh lắc đầu, " c.h.ế.t, vẫn sống thật . Thế nên khi thi đậu cảnh sát, chủ động xin điều Hắc Long Giang, tránh xa nơi . tưởng rằng chỉ cần tránh xa, thì thể sống một cuộc sống như bình thường. Ai ngờ họ vẫn buông tha cho . hiểu, thực sự hiểu, tiền bạc quan trọng hơn tình ? Tiền bạc quan trọng hơn mạng ? từ bỏ , còn nữa? Chẳng lẽ thực sự c.h.ế.t ngay mặt họ? mà dựa cái gì? Dựa cái gì?"

Khi đến những điều , tâm trạng Diệp Trường Thanh trở nên kích động, vì những của cải , mà chỉ là đang gào thét cho phận bất công của .

Tống Vân thấy thở của ngoài cửa càng thêm bất , thở gấp mấy , đó rời .

Tống Vân đưa cho Diệp Trường Thanh cốc nước ấm, đợi uống hai ngụm, mới từ từ lên tiếng, "Anh tại họ dám tùy tiện bắt nạt như ?"

Diệp Trường Thanh Tống Vân, gì.

"Bởi vì yếu. Lúc nhỏ khả năng phản kháng, chỉ thể để bắt nạt, đó của . ở trong cảnh như , vẫn lớn lên bình an ? Thế nhưng lớn , nhưng vẫn yếu đuối như , vẫn khả năng phản kháng, vẫn chỉ thể để bắt nạt, thậm chí còn chọn cách trốn tránh, bỏ nơi xa. Đây là hành vi của kẻ hèn nhát. Cũng chính vì hành vi như của , càng thêm cho khí thế của họ lấn tới, khiến họ càng thêm tùy tiện kiêng nể gì, và cũng tự chuốc lấy họa sát một nữa cho chính . Căn nguyên của tất cả, đều là bởi vì yếu, quá yếu ."

"Nếu đủ mạnh mẽ, nếu đủ cứng rắn, bọn họ căn bản cơ hội tay với . Những thứ để cho , vốn dĩ thuộc về , cớ gì để cho khác hưởng lợi? Hơn nữa là những kẻ coi gì, họ tiêu xài tiền thuộc về , nhưng khinh thường , hạ thấp , chà đạp , chỉ nghĩ đến việc trốn tránh, là kẻ hèn nhát thì là gì?"

" ông nội , ông —"

Vân Vũ

Tống Vân ngắt lời , "Ông nội của , lẽ chỉ đang chờ lớn khôn thôi. Nếu ông thực sự như , chỉ quan tâm đến lợi ích gia tộc, thì ông căn bản cần phái bảo vệ . Chỉ cần c.h.ế.t , chuyện , gia tộc sẽ vì thiếu tổn hất gì, ông còn bận tâm gì?"

Thấy Diệp Trường Thanh chìm suy tư, Tống Vân đợi một lúc mới lên tiếng, "Anh ? Lần thể sống sót, là do ông nội lệnh tử cho mấy phe, bất kể giá nào cũng bảo vệ , thậm chí còn điều động em từ Bộ Tư lệnh Quân sự đến đây để chữa bệnh cho . Bằng tưởng thể sống đến bây giờ ?"

Diệp Trường Thanh Tống Vân, há miệng, nhưng nên gì. Anh nhớ rõ bao lâu gặp ông nội, càng nhớ rõ cuối cùng chuyện với ông là khi nào.

Khoảng từ đó tìm ông nội đòi giải thích, ông nội gặp bắt đầu, còn một lời nào với ông nội nữa.

Sự tình liệu thực sự như Tống Vân , ông nội quan tâm đến , ông nội cũng thực sự trả những tài sản đó cho , mà chỉ đang chờ lớn khôn?

Tống Vân , "Nếu đủ năng lực, thì một khối tài sản lớn như , dù đưa cho , giữ ?"

Diệp Trường Thanh sững sờ. Phải , nếu tất cả tiền đó đều đưa cho , giữ ?

Trong những năm tháng hỗn loạn đây, tiền chính là tội ác. Nếu do ông nội và bác trai quyền cao chức trọng ai dám động, thì tiền của căn bản giữ .

"Em nghĩ nên gặp ông nội, hai ông cháu các hãy cởi mở chuyện với , sự thật giống như tưởng tượng thì ?"

Trong lòng Diệp Trường Thanh vốn đầy u ám, đột nhiên một tia sáng xuyên thấu . Tia sáng xua tan những u ám tích tụ trong lòng nhiều năm, khiến bộ con nhẹ nhõm hơn nhiều.

Anh quyết định theo lời khuyên của Tống Vân, cùng lão gia tử chuyện thật rõ ràng, giải tỏa chuyện.

Dù kết quả thế nào, cũng thể chấp nhận , và cũng phương hướng cuộc đời rõ ràng.

Anh trở nên mạnh mẽ, trở thành kẻ mạnh ai dám bắt nạt, ai thể bắt nạt, lấy tất cả những gì thuộc về , còn khác coi thường, còn khác chà đạp.

" hiểu , cảm ơn, thực sự cảm ơn em." Giọng nghẹn ngào, chân thành ơn cô gái mặt, cô gái còn trẻ tuổi hơn , chỉ cứu mạng , mà còn cứu rỗi trái tim giam cầm trong lồng của .

 

Loading...