Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 840: Cao dán Tử Vân
Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:58:49
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân dậy, "Được thôi, ông chuyện với họ về việc đến ?"
Cổ lão đầu đáp: "Rồi, cả nhà họ đang chờ đấy, cô nhanh lên, lấy hộp t.h.u.ố.c của ."
Tống Vân lắc đầu, "Không cần , hộp t.h.u.ố.c của cháu ở xe , cháu dùng đồ của cháu là ."
Hai dứt lời, Tống Vân nhanh chóng bước khỏi phòng khám, thấy phụ nữ trung niên và Thu Âm đang ngay cửa, cô mỉm gật đầu thẳng.
Văn Lan Hương ngạc nhiên theo bóng lưng Tống Vân, nhất thời chút bối rối rốt cuộc đây là nữ quân nhân, là nữ bác sĩ?
Hoặc giả, là một nữ quân y?
Theo ý trong lời của Cổ đại phu, trình độ y thuật của cô còn cả Cổ đại phu?
Không , thể nào, Văn Lan Hương lắc đầu, cảm thấy nghĩ quá nhiều, lẽ chỉ đùa thôi.
Bước phòng khám, Văn Lan Hương xuống chiếc ghế tròn bên cạnh bàn khám, bệnh tình của : "Lưng và chân từ sáng đến tối cứ đau âm ỉ, là kiểu đau nhói nhưng cực kỳ khó chịu, yên, yên, ngủ cũng ngon giấc. bệnh viện khám, châm cứu, mát-xa, đủ loại cao dán cũng dán bao nhiêu mà kể, nhưng chẳng chút hiệu quả nào."
Cổ đại phu liếc Văn Lan Hương, thầm nghĩ lúc nãy một vị thần y chuyên trị các chứng nan y ở đây mà nhờ chữa trị, thật phí hoài cơ hội.
Dĩ nhiên, ông sẽ điều , đời bệnh nan y nhiều vô kể, Tống Vân năng lực nhưng cũng chỉ là một , thể cứu hết , duyên gặp thì chữa trị, duyên thì mỗi an theo phận.
Rõ ràng phụ nữ mắt và Tống Vân là duyên.
"Để xem." Cổ lão đầu kiểm tra cho Văn Lan Hương, nhanh kết luận, "Trước đây cô từng ngã ?"
Văn Lan Hương gật đầu, "Hồi mùa hè ngã một cái, đúng chỗ , nhưng gặp bác sĩ, ai cũng xương cả."
"Xương mà vấn đề thì chỉ đau như bây giờ." Cổ lão đầu vị trí, lấy giấy bút kê đơn.
"Vậy ? Bao lâu , xương cả, cứ đau mãi thế?"
"Chắc là tổn thương gân ."
"Vậy ? Chữa ?" Chuyện tổn thương gân, bà đầu, mấy vị lão y sĩ Đông y cũng , kê cho bà bao nhiêu là cao dán, hiệu quả hạn chế, căn bản giải quyết nỗi khổ của bà.
Vân Vũ
Cổ lão đầu , "Chuyện dựa khả năng hồi phục của chính cô, từ từ dưỡng thì vẫn khả năng hồi phục."
Cổ lão đầu khá là khéo léo, Văn Lan Hương từng gặp một lão y sĩ Đông y tính tình thẳng thắn, trực tiếp , tổn thương gân khó để thực sự khỏi hẳn, đôi khi vẻ khỏi , nhưng chỉ cần một động tác mạnh là khả năng cao gây chấn thương hai, và dù dưỡng khá hơn một chút, chỉ cần đến ngày trời âm u là phát tác, đau âm ỉ, một cơn đau kéo dài mấy ngày.
Hiện giờ Văn Lan Hương đang trong tình trạng như , cứ đến ngày trời âm u là khó chịu đến mức ăn ngon ngủ yên, cũng tự nhiên.
Cổ lão đầu xong đơn t.h.u.ố.c trong nháy mắt, đưa cho Văn Lan Hương, "Đi lấy t.h.u.ố.c , đau thì dán một miếng."
Văn Lan Hương vô cùng thất vọng, vẫn tưởng đến đây thật sự gặp lương y giỏi, giải quyết nỗi khổ của , kết quả chỉ thôi ?
Còn bằng mấy vị lão y sĩ Đông y gặp đây, còn bấm huyệt châm cứu cho bà vài mũi nữa.
Chẳng gì cả.
Văn Lan Hương nhíu mày dậy, bực tức liếc Cổ lão đầu một cái, khiến bà chờ lâu như , thật phí thời gian.
Hai bước khỏi phòng khám, Thu Âm hỏi Văn Lan Hương, "Dì Văn, lấy t.h.u.ố.c ạ?"
Văn Lan Hương giận dữ, "Lấy gì mà lấy, t.h.u.ố.c của lang bám kê thì tác dụng gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-840-cao-dan-tu-van.html.]
Lúc trong d.ư.ợ.c đường vẫn còn khá đông, chỗ thu tiền xếp hàng dài.
"Làm bộ tịch, chắc chắn là thuê đến đây tạo sự thịnh vượng giả tạo." Văn Lan Hương tự cho rằng thấu sự thật, hừ một tiếng, kéo Thu Âm, "Chúng thôi."
Vừa bước khỏi Vân Thảo Đường, liền thấy một thiếu niên cũng từ trong Vân Thảo Đường chạy , tay cầm một gói đồ, chạy về phía ông lão bậc thềm đá cửa, chạy vung vẩy thứ trong tay, "Bà ơi, bà ơi, cháu mua cao dán Tử Vân , cháu mua ."
Bà lão vốn bậc thềm xoa chân, thấy tiếng cháu trai, bà rạng rỡ, "Mau đưa cho bà xem nào."
Thiếu niên chạy đến bên bà lão, lấy từ trong gói giấy một miếng cao dán.
Bà lão cầm miếng cao dán lên ngửi, gật đầu, " , đúng , chính là nó đấy, bệnh đau chân của bà, dán loại cao dán nào khác cũng tác dụng, chỉ cao dán Tử Vân mới hiệu quả."
Thiếu niên giúp bà lão dán miếng cao dán lên chỗ đau, chỉ vài phút , bà lão , "Ấm áp, thật dễ chịu."
"Bà ơi, về thôi, mấy miếng cao dán dùng một thời gian, mấy hôm nữa cháu đến hỏi, chỉ cần hàng là cháu mua thêm cho bà."
Thiếu niên đỡ bà lão dậy, hai bà cháu từ từ bước .
Văn Lan Hương mở tờ đơn t.h.u.ố.c vò nát trong tay, thấy đó ghi dòng chữ: Cao Tử Vân năm miếng.
Cao dán Tử Vân thật sự đến ?
"Dì Văn, hai là bọn lừa đảo ?" Thu Âm Vân Thảo Đường nữa.
Văn Lan Hương tận mắt thấy dáng của bà lão lúc nãy, giống bà, giống như giả vờ.
"Hay là mua vài miếng về dùng thử?" Văn Lan Hương do dự, lúc từ trong Vân Thảo Đường bước , tít mắt, "Hôm nay rốt cuộc cũng mua cao dán Tử Vân , đến mấy đều gặp lúc hàng, hôm nay vận may thật ."
Văn Lan Hương vững nữa, vội vàng nhét tờ đơn t.h.u.ố.c trong tay cho Thu Âm, "Cháu xếp hàng lấy t.h.u.ố.c giúp dì nhé."
Thu Âm tiện , dù cũng là chồng tương lai, đành đỡ Văn Lan Hương Vân Thảo Đường.
Văn Lan Hương chỗ cũ chờ đợi, Thu Âm xếp hàng, thật sự ít, nộp tiền xếp hàng, lấy t.h.u.ố.c cũng xếp hàng, khi đến lượt cô thì cao dán Tử Vân chỉ còn một miếng.
Chỉ một miếng cũng mua thôi, còn .
Thu Âm cầm miếng cao dán Tử Vân duy nhất còn chỗ Văn Lan Hương.
Văn Lan Hương là câu nệ, thêm đó cơn đau chịu nổi, đương nhiên sẽ dán cao dán ở ngoài, liền tạm thời cất cao dán .
Bước khỏi Vân Thảo Đường, Văn Lan Hương với Thu Âm, "Hôm nay phiền cháu lâu như , dì hứa với cháu , sẽ mời cháu ăn ngon, phía một tiệm Ngự Thực Lâu mới mở, thử ? Nhân tiện gọi Lương Tài đến luôn, chúng cùng ăn một bữa thật ngon."
Thu Âm đỏ mặt, "Cháu theo dì Văn."
Văn Lan Hương vỗ vỗ mu bàn tay Thu Âm, "Được, cứ thế nhé." Đối với cô con dâu tương lai Thu Âm , bà khá hài lòng, gia thế dung mạo đều tệ, còn là sinh viên ưu tú của Đại học Kinh Bắc, học ngoại ngữ, tương lai còn thể Bộ Ngoại giao, xứng với con trai bà cũng tạm .
Hai tiên đến bưu điện gần đó gọi điện thoại cho Vạn Lương Tài, bảo tan sớm đến Ngự Thực Lâu dùng bữa trưa.
Gọi điện xong, hai liền đến Ngự Thực Lâu, bước thấy Tống Vân xách hộp t.h.u.ố.c bước , chủ quán và bà chủ Ngự Thực Lâu tươi đưa tiễn một cách cung kính.
"Bác sĩ Tống, thật sự cảm ơn cô nhiều, việc của cô chính là việc của Ứng Long Kiều , bất kể là chuyện gì, chỉ cần cô lên tiếng, Ứng Long Kiều điều gì đáp ứng."