Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 842: Cái tiệm thuốc đông y rách việc

Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:58:51
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhân viên phục vụ , nụ mặt lập tức nhạt mấy phần, "Thật ngại quá, hôm nay các ông chủ đều ở đây."

Vạn Lương Tài hài lòng trừng mắt nhân viên, "Cô đùa với đấy hả? Đã đều ở đây, cô hỏi nhiều như để gì? Vân Thảo Đường các đối đãi với khách hàng như thế ?"

Lão Cổ lúc xong việc, thấy tiếng ồn ào bên ngoài, liền dậy bước , "Có chuyện gì ?"

Nhân viên phục vụ vội chạy đến, nhỏ trình bày tình hình.

Vân Vũ

Lão Cổ đến mặt Vạn Lương Tài, " là đại phu trực ở đây, việc gì cũng thể với ." Lão Cổ cũng là một trong những ông chủ, nhưng cần nhiều với khác.

Vạn Lương Tài đảo mắt Lão Cổ từ xuống , nhíu mày , " , hãy để ông chủ của các đây. Sao ? Ông chủ của các là nhân vật nào cao sang lắm ? Muốn gặp một mặt mà khó khăn thế?"

Tên tay chân theo Vạn Lương Tài vội khép nép tiến đến bên cạnh Lão Cổ, nhỏ, "Mau lên , vị là đại công tử nhà Cục trưởng Vạn đấy, cái tiệm nhỏ của các đủ sức đắc tội , nhanh chóng gọi ông chủ tiếp đãi tử tế ."

Lão Cổ lộn mắt cho một cái, đây là thời đại nào , còn đại công tử tiểu công tử gì nữa, buồn thật.

"Thì là đại công tử nhà Cục trưởng Vạn , mà , Cục trưởng Vạn là vị nào nhỉ?" Lão Cổ mỉm hỏi.

Nhân viên phục vụ bên lập tức mím chặt môi, sợ bản lỡ phá .

Vạn Lương Tài nhíu mày, "Ông thật sự giả vờ ?" Hắn nghi ngờ lão già cố ý.

Lão Cổ thực sự Cục trưởng Vạn là ai, nhưng cũng đúng là cố ý như .

"Chuyện còn thể giả ? chỉ là một ông thầy t.h.u.ố.c suốt ngày khám bệnh cho , đến những quyền quý cao sang ở ."

Vạn Lương Tài nghi ngờ lão già đang mỉa , nhưng chứng cớ.

Lúc , vị khách đến lấy t.h.u.ố.c với Lão Cổ: "Lão Cổ, một vị Cục trưởng họ Vạn, hình như là ở Cục Tài chính gì đó, quan hệ nhà họ Vạn hình như cũng khá cứng."

Lão Cổ xong gật đầu, "Ồ, thật sự là khá cứng." Vậy thì ? Quan hệ của Vân Thảo Đường bọn họ mềm ? Có sợ ?

Tiểu Vân và Tề Mặc Nam liều sống liều c.h.ế.t phấn đấu bao nhiêu năm nay, cũng là phấn đấu vô ích.

Vạn Lương Tài thấy thái độ của Lão Cổ, trong lòng càng thêm nghi hoặc, thái độ của lão già đúng lắm, bình thường thấy nhà họ Vạn, ai mà tranh lên nịnh bợ.

Tình huống như , chỉ hai cách giải thích, một là lão già quá chậm chạp và ngốc nghếch, sự nhạy cảm với quyền thế, cũng hiểu đạo lý . Hai là ông chủ Vân Thảo Đường bình thường, quan hệ kém gì nhà họ Vạn, nên để tâm đến sự đe dọa của .

Vạn Lương Tài hy vọng là trường hợp thứ nhất, nhưng khi mở miệng nữa, khí thế thu liễm ít, "Đã ông việc gì với ông cũng , với ông , khỏe, mời bác sĩ Tống của Vân Thảo Đường các khám, bất kể chữa khỏi , tiền khám là một trăm."

Những chuyện phiếm xung quanh thấy khoản tiền khám bệnh , đều hít một khí lạnh. Bất kể chữa khỏi đều là một trăm tệ tiền khám, bằng lương hai tháng của bình thường, mà thầy t.h.u.ố.c nhà chỉ cần khám bệnh là , còn cần đảm bảo chữa khỏi.

Mọi đều cho rằng Lão Cổ sẽ lập tức đồng ý ngay, kết quả Lão Cổ thản nhiên , "Bác sĩ Tống thời gian khám bệnh, cô công việc riêng, bình thường sẽ đến Vân Thảo Đường, chỉ khi nghỉ phép mới tới xem xét, gặp đều là tùy duyên."

Lời khác gì mấy so với lời tên tay chân mang về đó.

Nghĩa là, bất kể đến là ai, bọn họ đều đối đãi như , cho dù là nhà họ Vạn, cũng đối xử như bình thường.

Vạn Lương Tài vốn quen hưởng đặc quyền đặc lợi khó chấp nhận sự chênh lệch như , nhưng cũng thêm cũng vô ích, chỉ thể dùng một chút thủ đoạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-842-cai-tiem-thuoc-dong-y-rach-viec.html.]

"Được, các Vân Thảo Đường gan, hy vọng các thể luôn gan như , chúng cứ chờ xem." Vạn Lương Tài buông lời hung hãn dẫn tay chân bỏ .

Lão Cổ lưng theo Vạn Lương Tài, lộn mắt một cái, thầm c.h.ử.i một câu "Đồ ngu".

Vạn Lương Tài rời khỏi Vân Thảo Đường, về cục nữa mà trở về nhà, tiên rõ tình hình với Văn Lan Hương.

Văn Lan Hương cũng kinh ngạc, "Họ thật sự cho nhà họ Vạn chút mặt mũi nào ?"

"Chuyện còn thể giả ? tự đến đó, ngay cả một cốc nước cũng uống." Vạn Lương Tài vẻ mặt tức giận .

Văn Lan Hương cũng nhận sự , nghĩ đến bộ quân phục Tống Vân mặc, trong bụng nghĩ lẽ phận của vị bác sĩ Tống đó gì đặc biệt?

"Đợi bố tan về, để ông thăm dò một chút là ngay."

Văn Lan Hương sờ sờ chỗ chân dán cao, bây giờ hiệu quả t.h.u.ố.c vẫn còn, chân một chút cũng đau, chỉ là hiệu quả t.h.u.ố.c thể duy trì bao lâu.

nghĩ, dựa phận của chồng, cho dù mời vị bác sĩ Tống nào đó, thì việc bắt Vân Thảo Đường cung cấp thêm cho cô ít cao dán t.h.u.ố.c chắc cũng thành vấn đề gì chứ.

Vào lúc chạng vạng, Cục trưởng Vạn trở về nhà, Văn Lan Hương và Vạn Lương Tài trình bày sự việc.

Cục trưởng Vạn với tư cách là Cục trưởng Cục Tài chính, những việc đương nhiên nhiều hơn Văn Lan Hương và đứa con trai chỉ ăn chơi nhiều.

"Cái Vân Thảo Đường đó quan hệ đơn giản, các đừng trêu chọc." Cục trưởng Vạn nghiêm túc .

Vạn Lương Tài hiểu, "Có gì đơn giản? Chẳng qua chỉ là cái tiệm bán t.h.u.ố.c rách việc, gì đáng chứ?"

"Bảo ngươi đừng trêu chọc thì đừng trêu chọc, hiểu ?" Cục trưởng Vạn tức giận trừng mắt đứa con trai bất tài, suốt ngày chỉ dựa thế nhà họ Vạn để trêu ch.ó ghẹo mèo, một chút cũng tiến bộ, đường trải sẵn cho , cũng cho , đồ phế vật.

Văn Lan Hương thấy con trai chồng mắng, vội vàng giảng hòa, "Lão Vạn, gì từ từ mà, con trai hiểu, kiên nhẫn một chút dạy bảo nó mà, chỉ mắng tác dụng gì ."

"Dạy dạy dạy, dạy còn ít ? Có tác dụng ? Nó một chữ nào ?" Càng càng tức, cởi áo khoác ngoài ném lên ghế sô pha.

Văn Lan Hương vội mang cốc đến cho Cục trưởng Vạn, "Anh uống chút nước ."

Vạn Lương Tài trong lòng phục, nhưng cũng dám lúc cãi , cúi đầu sang một bên.

Đợi Cục trưởng Vạn uống nước xong, Văn Lan Hương , "Lương Tài cũng là vì , chân đau dữ dội lắm, hôm nay đến Vân Thảo Đường mới Vân Thảo Đường một bác sĩ Tống lợi hại, tiếc là bác sĩ Tống đó bình thường ở tiệm thuốc, khó gặp, Lương Tài vì , mới tìm đến Vân Thảo Đường, họ cử bác sĩ Tống đến khám bệnh."

Cục trưởng Vạn đặt cốc xuống, liếc Văn Lan Hương, "Bác sĩ Tống cô , lẽ là Tống Vân?"

Văn Lan Hương mắt sáng lên, " đúng, chính là Tống Vân, quen ?"

Cục trưởng Vạn khẩy, "Cô mà quen . Chỉ chút bệnh tình của cô, mà còn đến khám bệnh cho cô? Đang mơ giữa ban ngày ?"

Văn Lan Hương hiểu, "Cô là bác sĩ, chúng trả tiền mời cô khám bệnh vấn đề gì chứ? Sao là mơ giữa ban ngày ?"

Vạn Lương Tài cũng vểnh tai lên, xem rốt cuộc là vì .

 

Loading...