Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 862: Hồi hương
Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:59:24
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi rời Hồng Kông, luật sư của gia tộc họ Bạch tất tả chạy đến bến tàu, mang theo một khoản tiền bồi thường từ nhà họ Hứa. Khoản tiền chủ yếu để bồi thường chi phí y tế, tổn thất tinh thần do thương tích gây trong vụ ẩu đả đêm đó, cùng với trợ cấp cho thời gian ngưng trệ công việc. Mọi thứ đều tính theo tiêu chuẩn của Hồng Kông. Nhà họ Hứa cho thêm, nhưng đối với Phó cục trưởng Cung và những trong đội an ninh, đó là một khoản tiền khổng lồ.
Tống Vân vui vẻ nhận lấy, bày tỏ lời cảm ơn đến nhóm luật sư, và dặn dò họ: bồi thường là chuyện bồi thường, nhưng hình phạt dành cho Hứa Gia Khang và bà Hứa thể giảm nhẹ.
Cuộc đối thoại giữa Tống Vân và luật sư hề tránh mặt ai, bến tàu đều thấy, đặc biệt là mấy như Thu Âm gần nhất, chỉ rõ bộ sự tình, mà còn thấy túi tiền dày cộm .
Nhìn thấy tiền, ai mà động lòng chứ?
Thu Âm càng cảm thấy xao động.
Trước khi đến Hồng Kông, điều kiện sống của cô luôn xem là dư dả, trong bạn học, cô luôn thuộc loại gia thế ưu tú, tay trong tay rộng.
Vân Vũ
khi đến Hồng Kông, cô mới nghèo đến mức nào. Mang theo tất cả tiền bạc đến trung tâm thương mại, nhưng ngay cả một lọ kem dưỡng da cũng mua nổi, đừng chi đến những bộ trang phục và giày da tinh xảo lộng lẫy .
Đến Hồng Kông mới , bản ngày của đáng đến nhường nào, cứ như ếch đáy giếng, thế giới thực sự là hình dáng .
Lúc , Tống Vân trực tiếp đưa tiền cho Phó cục trưởng Cung, "Số tiền bồi thường là dành cho các , tự chia ."
Phó cục trưởng Cung dám nhận, "Cái ... thể chứ?"
Tống Vân trực tiếp nhét tay ông , "Vốn dĩ là để bồi thường tổn thất cho các , các nhận thì ai nhận?"
Phó cục trưởng Cung cầm tiền nặng trịch, tâm tình xúc động, " nhiều như thì..."
Tống Vân : "Đây là quy củ của Hồng Kông, hề cho nhiều. Các thương, còn oan ức, tù một đêm, đây đều là bồi thường cho các ."
Những trong đội an ninh mặt cũng lộ vẻ phấn khích, nhiều tiền như , mỗi đều thể chia ít, ước chừng bằng với mấy năm lương của họ.
Nhìn thấy Phó cục trưởng Cung định nhét tiền túi, Thu Âm thấy ai phản đối, cô thực sự nhịn nữa, lên tiếng: "Số tiền chúng cũng nên chia một phần chứ?"
Phó cục trưởng Cung sửng sốt, rút nửa tiền đang nhét , liếc Thu Âm một cái, về phía Tống Vân.
Không cần Tống Vân mở miệng, Bạch Nhuynh Nhuynh lạnh lùng một tiếng, hỏi Thu Âm: "Cô thật là mặt dày. Cô dựa cái gì để đòi chia một phần? Cô thử xem, chúng cũng một chút, xem cô tư cách để chia một phần ."
Mặt Thu Âm đỏ bừng, c.ắ.n môi, vẫn há miệng : "Chúng cũng là nạn nhân, tiền bồi thường đương nhiên cũng phần của chúng ."
Bạch Nhuynh Nhuynh hỏi: "Cô là nạn nhân? xin hỏi, cô chịu tổn thất gì?"
Thu Âm , cô thực sự thể coi là chịu tổn thất gì, nhiều lắm là một chút hoảng sợ.
thực mà , nguyên nhân của bộ sự việc bắt nguồn từ chỗ cô .
Nếu vì cô , sự việc căn bản xảy .
cô cũng cố ý, rõ ràng là tên khốn đó quá đáng.
Tuy nhiên, những lời như , cô cách nào thốt mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-862-hoi-huong.html.]
Tôn Lệ Lệ khinh bỉ một tiếng, "Thật ngờ, da mặt của một dày đến mức , còn dám mở miệng đòi chia tiền. Nếu cô trêu chọc , liệu Phó cục trưởng Cung và chịu tai bay vạ gió như ?"
Mấy nữ học sinh còn cũng theo đó phụ họa, " , Phó cục trưởng Cung và vì bảo vệ chúng , thương, còn tù một đêm, tiền là tiền bồi thường của họ, cô dám mở miệng đòi chia chứ?"
Mặt Thu Âm lúc đỏ lúc trắng, hối hận vì đống tiền dày cộm mê hoặc lý trí, cho mất cả tỉnh táo, nên mở miệng đòi hỏi.
Bạch Thanh Hà lạnh lùng , thấy Thu Âm các bạn học châm chọc hết lời đến lời khác một hồi, rốt cuộc mới lên tiếng: "Được , đều ít vài câu . Không còn sớm nữa, lên thuyền thôi."
Phó cục trưởng Cung nhét tiền túi. Đợi lên thuyền hết, thuyền nhổ neo, kiểm tra xong xuôi thuyền, xác nhận vấn đề gì, ông mới gọi trong đội an ninh đến, cùng chia đều tiền bồi thường.
Khoảng cách từ Hồng Kông đến Quảng Châu xa, xuất phát buổi sáng, buổi chiều tới nơi, chỉ mất vài giờ đồng hồ.
Đến Quảng Châu, họ đáp tàu hỏa trở về Bắc Kinh.
Vết thương của Mã Bá Dân tuy bình phục, nhưng thể như bình thường, chỉ là thể vận động mạnh hoặc mang vác nặng.
Mã Bá Dân chỉ trở về quê nhà, nên theo Tống Vân về Bắc Kinh báo cáo, ủy thác Tống Vân và Đỗ Sâm giúp giải thích tình hình.
Tiết Viễn cũng theo cha đến Bắc Kông, và Tống Tử Dịch cùng đưa Mã Bá Dân về quê.
Quê của Mã Bá Dân ở miền Nam, cùng đường với Tống Vân bọn họ, vì họ chia tay tại ga tàu Quảng Châu.
Mã Bá Dân là Trạm Thành, từ nhỏ sống trong một ngôi làng nhỏ bình thường ở Trạm Thành. Vì nhà nghèo, đông con, từ nhỏ cũng từng sống qua ngày nào , nhưng cái thời đó ai cũng như , cũng cảm thấy gì.
Cậu là con thứ hai trong nhà, trai, còn em trai em gái. Thứ bậc trong nhà coi trọng ở nông thôn là chuyện thường, cũng quan tâm. Ở nhà đủ ăn, sẽ ngoài nghĩ cách kiếm cái gì đó ăn, đại khái sẽ để bản đói bụng, vóc ngược còn cao lớn lực lưỡng hơn mấy đứa con trai cưng chiều trong nhà. Cũng chính vì , khi mấy em họ đăng ký nhập ngũ, chỉ chọn.
Vợ là cùng làng, bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng , cưới năm thứ ba khi nhập ngũ. Trước khi nhập ngũ, từng đến nhà Mã Tiểu Mai cầu hôn, nhưng bố Mã Tiểu Mai đòi tám mươi tệ sính lễ, nhà cho một xu, hỏi thì chỉ là .
Không tiền đương nhiên cưới vợ, nhưng khoản sính lễ tám mươi tệ cũng các nhà khác đến cầu hôn lùi bước, Mã Tiểu Mai cứ thế mà ế.
Đợi đến khi nhập ngũ ba năm, dành dụm đủ tiền trở về, bất chấp sự phản đối của cha , rầm rộ rước Mã Tiểu Mai về nhà. Để cho Mã Tiểu Mai cha , chị em trong nhà bắt nạt, còn bỏ tiền riêng xây nhà, cách xa đại gia đình .
Lúc đó vẫn chỉ là một trung đội trưởng, đủ tư cách đưa vợ theo đơn vị, chỉ thể đợi ngày nghỉ phép trở về quê đoàn tụ với vợ.
Lúc đó mỗi năm đều về nhà, cũng đều đặn phụng dưỡng cha , cuộc sống qua cũng khá , điều tiếc nuối duy nhất là Tiểu Mai mãi thể mang thai. Cậu nghĩ là do về quá ít, mỗi năm hai chỉ gần gũi vài , thụ thai cũng là chuyện bình thường, nên từng vì chuyện mà trách móc Tiểu Mai.
Bảy năm , nhận nhiệm vụ đặc biệt, cần lập tức rời khỏi Tổ quốc, đến nước Y ẩn náu.
Thông thường với những nhiệm vụ loại , quân đội sẽ giải thích chi tiết với gia đình, chỉ là mất tích khi nhiệm vụ, tạm thời tìm thấy , nhưng trợ cấp vẫn sẽ chi trả.
Trước khi rời , dặn dò đồng đội, nhất định gửi trợ cấp của mỗi tháng cho vợ ở quê, cũng đồng đội giúp gửi .
Mã Bá Dân nôn nóng trở về, suốt đường đều nghĩ, khi gặp Tiểu Mai, Tiểu Mai sẽ , chạy đến đ.á.n.h một trận .
Cậu hy vọng Tiểu Mai thể đ.á.n.h một trận, tùy cô trút giận, chỉ cần cô thể tha thứ cho , vẫn tiếp tục sống với là .