Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 870: Món Quà Cho Đứa Trẻ

Cập nhật lúc: 2025-11-15 15:59:32
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Chính Đức lúc nửa đêm, vẫn còn một căn phòng sáng đèn. Bạch Nhuynh Nhuynh bưng ly sữa nóng pha xong bước thư phòng, thấy Tư Phong Niên vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngừng cuốn sổ.

Cô đặt ly sữa xuống, khẽ hỏi: "Đang gì thế?"

Tư Phong Niên dừng bút, xoa xoa cổ tay mỏi, lấy ly sữa do Bạch Nhuynh Nhuynh bưng đến uống một ngụm, hương vị sữa thuần khiết, khác với những loại sữa từng uống kiếp .

Uống thêm một ngụm nữa đặt ly xuống, : "Anh đang biên soạn một bộ sách y học thú vị phù hợp cho trẻ nhỏ xem."

Bạch Nhuynh Nhuynh tò mò: "Viết cái đó gì?"

Tư Phong Niên : "Đứa con của Tiểu Vân, dù là trai gái, đều học y, bắt đầu học từ nhỏ là nhất, càng thể kích thích thiên phú."

Bạch Nhuynh Nhuynh thấy buồn : "Cô mới mang thai, lên kế hoạch cho con học gì , hỏi ý kiến Tiểu Vân và Tề Mặc Nam ?"

Tư Phong Niên nghĩ thầm, hỏi gì, đó là đồ nhi tôn của , thể quyết định việc nhỏ nhặt ?

miệng : "Không cần hỏi, cứ biên soạn , lúc đó con của chúng cũng sẽ dùng đến."

Nhắc đến chuyện , Bạch Nhuynh Nhuynh đỏ bừng mặt, liếc Tư Phong Niên, hỏi : "Hay chúng cũng đẻ một đứa ."

Tư Phong Niên lắc đầu: "Em nghiệp, bây giờ mang thai, nếu cơ thể chịu nổi, sẽ đối mặt với việc nghỉ học, đáng . Đợi em nghiệp sinh cũng muộn."

Bạch Nhuynh Nhuynh thấy ấm lòng, rằng Tư Phong Niên thích trẻ con, mà chỉ là vì cân nhắc cho cô thôi. Thực cô sớm phát hiện, Tư Phong Niên thích trẻ con, ắt hẳn cũng mong đợi đứa con của họ.

"Được , mấy giờ , mai tiếp ."

Tư Phong Niên xem đồng hồ, quả thật còn sớm, liền : "Anh xong đoạn sẽ đến, em đợi một chút." Nói véo nhẹ eo Bạch Nhuynh Nhuynh.

Bạch Nhuynh Nhuynh mặt đỏ bừng, trừng mắt liếc , "Ai thèm đợi chứ." Nói xong bỏ .

Tư Phong Niên khẽ một tiếng, cúi đầu tiếp tục nốt đoạn văn dở, uống hết phần sữa còn , rửa sạch ly mới trở về phòng.

Cũng thức khuya ngủ lúc còn lão Cổ Diệp Văn. Trong phòng ông bày mấy cái rương gỗ, đang lục lọi tìm kiếm bên trong, gần như lật tung hết đồ đạc trong mấy cái rương gỗ , cuối cùng tìm thấy thứ ông trong một gói vải lụa.

Một miếng ngọc bích trong suốt, óng ánh.

Đây là bảo vật gia truyền của họ Cổ, truyền qua bao nhiêu đời, cũng xuất xứ từ triều đại nào, nhưng miếng ngọc cũ lấy , thấy vẻ cũ kỹ, trong suốt óng ánh, chẳng khác gì ngọc mới, chạm ấm áp, là loại ngọc cực kỳ .

Lão Cổ Diệp Văn ngắm nghía một lúc, hề hề : "Tiểu tử con của Vân tiểu thư đeo cái ắt hẳn sẽ ."

Tuy là bảo vật truyền đời của họ Cổ, nhưng đến đời ông, còn hậu duệ, ông cho ai thì cho.

Lão Cổ Diệp Văn tìm một mảnh vải đỏ, gói miếng ngọc bích , bắt đầu thu dọn mấy cái rương gỗ. Cũng ít cổ vật, thư họa quý giá, nhưng ông đều mấy để tâm, tùy tiện thu rương gỗ chất góc.

Vương Huệ ở phòng phía Tây cũng đang bận rộn. Cô mua ít vải cotton mềm mại, đang may áo lót cho trẻ nhỏ, ánh đèn, khâu từng mũi một, khuôn mặt nở nụ .

Đậu Đinh ngủ dậy một giấc thấy vẫn đang khâu áo, liền hỏi: "Mẹ, vẫn ngủ?"

Vương Huệ khâu xong mũi cuối cùng, vội cắt chỉ, để áo nhỏ xuống, đến giường đắp chăn cho Đậu Đinh, "Mẹ ngủ ngay đây, con đừng quan tâm, ngủ tiếp ."

Đậu Đinh ngoan ngoãn nhắm mắt, chẳng mấy chốc chìm giấc mộng.

Vân Vũ

Vương Huệ khuôn mặt đang ngủ của con trai, lòng tràn đầy hạnh phúc.

từng nghĩ, thể cho con trai một cuộc sống no đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-870-mon-qua-cho-dua-tre.html.]

Cuộc sống hiện tại với cô, giống như một giấc mơ chân thực.

đổi vận mệnh của cô, thậm chí thể là ban tặng cho cô sinh mệnh thứ hai, và luôn luôn giúp đỡ cô, chính là Tống Vân, cùng tất cả trong gia đình họ Tống, họ Bạch, họ đều là những nhất, nhất đời.

thể lấy món quà quý giá nào, Tống Vân cũng cần những món quà quý giá đó. Cô việc , từng mong cầu báo đáp.

Vậy thì cô sẽ may thật nhiều áo nhỏ cho em bé, khâu tấm lòng của từng đường kim mũi chỉ kín đáo.

Rất nhiều đang chuẩn quà cẩn thận cho em bé trong bụng Tống Vân, nhưng với tư cách là cha của em bé, Tề Mặc Nam thậm chí còn chuyện vợ mang thai. Anh ở Tây Bắc tham gia hội nghị khẩn cấp bảy ngày, hội nghị vẫn kết thúc, đáng ghét là trong thời gian hội nghị thể bất kỳ liên lạc nào với bên ngoài.

Anh bên cửa sổ, nỗi nhớ nhung đối với vợ và gia đình ánh trăng, xong liền bỏ thư ngăn kéo bàn, trong đó mấy bức thư .

Cũng Tiểu Vân và Tử Dịch trở về .

Cũng nhiệm vụ của họ thuận lợi .

Lại bảy ngày , hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, việc đầu tiên Tề Mặc Nam khi bước khỏi quân khu là gọi điện về thị trấn Kinh. Đầu tiên gọi đến khu gia thuộc, ở phòng truyền đạt với Đoàn trưởng Tống trở về mấy hôm .

Tiếc là lúc ngoài , trong khu gia thuộc.

Mặc dù chuyện , nhưng bình an trở về, Tề Mặc Nam vui , liền nhờ phòng truyền đạt chuyển lời cho cô , tối nay sẽ trở về, cần gọi điện , bởi sắp rời , gọi điện đến cũng nhận .

Tề Mặc Nam lòng như lửa đốt, sớm đến sân bay, đợi hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng lên máy bay, lúc ba giờ chiều trở về thị trấn Kinh, tiên về quân khu họp một cuộc, bốn giờ rưỡi rời quân khu về khu gia thuộc.

Về đến khu gia thuộc mới Tống Vân cả ngày hôm đó về, vì căn bản chuyện hôm nay sẽ trở về.

Xem giờ, nghĩ rằng cô sắp về , liền bếp bận rộn, định một bữa tối yêu thương, cho Tống Vân một bất ngờ.

Cơm nấu một nửa, cửa viện vang lên tiếng gõ, nhanh chóng xúc món ăn trong nồi , thêm một gáo nước nồi, mới chạy mở cửa.

Cửa mở, ở cổng viện là Tề lão.

"Ông? Ông đến gì? Mau ."

Tề lão thấy cháu trai trở về, cũng vui, "Cháu về lúc nào?"

"Vừa về chiều nay, ông cầm gì thế?" Tề Mặc Nam đỡ lấy đồ vật Tề lão xách tay.

"Sữa bột dê, ông nhờ kiếm , bà bầu ăn cái ." Lão gia Tề hề hề , nghĩ đến việc sắp chắt, càng cháu trai mắt càng thấy mắt.

Tề Mặc Nam vẫn kịp phản ứng, "Tiểu Vân thích ăn cái , với thai, ăn cái gì."

Tề lão trừng mắt với , "Cháu ngốc ? Ông vô cớ tặng cái cho Tiểu Vân? Thằng nhãi con, cháu sắp bố ."

Tề Mặc Nam sững , "Ông gì?"

Tề lão đá một cái, "Mừng đến hóa đần ? Vợ cháu, đồng chí Tống Vân, cô thai , cháu sắp bố , ông sắp cụ ." Lão gia càng càng vui, mắt thành đường tà.

Tề Mặc Nam phản ứng một lúc nữa mới lấy tinh thần, miệng lẩm bẩm: "Cháu sắp bố ? Cháu sắp bố ?"

Tề lão thực sự thể nổi bộ dạng ngốc nghếch của cháu trai, đang định bếp xem cháu trai nấu món gì ngon, thơm quá.

Lúc , cánh cổng viện khép hờ đẩy , Tống Vân bước , "Tề Mặc Nam? Anh về ?"

 

Loading...