Hạ Trường Chinh cúp máy cuộc gọi với cả, chiếc điện thoại mặt một lúc lâu, cuối cùng khẽ một tiếng, dậy trở về sân nhỏ.
Trên đường , gặp chị dâu nổi tiếng nhiệt tình trong khu gia thuộc, chị hỏi suy nghĩ thế nào , cô gái là của đoàn văn công, cả ngoại hình lẫn khí chất đều thuộc hàng xuất chúng, xứng đôi với , phía cô gái đồng ý gặp mặt, chỉ chờ trả lời.
Hạ Trường Chinh lắc đầu, "Cảm ơn ý của chị, hiện tại dự định kết hôn, lỡ cô gái nhà , thôi đừng gặp mặt nữa."
Người chị dâu nhiệt tình khuyên bảo một hồi, nhưng Hạ Trường Chinh thái độ kiên quyết, chị cũng đành chịu thua.
Kỳ thực chị cứ nhất định mối chuyện , mà là một nữ đoàn viên đoàn văn công để mắt tới Hạ Trường Chinh, nhờ chị đến chuyện. Kết quả là Hạ Trường Chinh hiểu , tuổi còn nhỏ , nhưng nghĩ tới chuyện lập gia đình, suốt ngày một một bóng.
Hạ Trường Chinh trở về sân nhỏ, trong phòng một lúc, lấy từ ngăn kéo tấm ảnh kẹp trong cuốn sách. Đó là một tấm ảnh chụp chung, lúc chụp, bên cạnh Tống Vân, cả hai đều đeo bông hoa đỏ thắm, hai bên trái là các lãnh đạo quân khu, đều tươi. Đó là tấm ảnh chụp khi họ trao thưởng khi cùng thành nhiệm vụ trở về.
Cô gái trong ảnh lộng lẫy hơn cả ánh mặt trời, chỉ cần thấy cô, ánh mắt thể rời nữa, chỉ cần nghĩ tới cô, nhịp tim sẽ kiểm soát mà loạn nhịp.
Như thế là đúng.
Cô kết hôn , bạn đời của đời .
Vừa cả với , Tống Vân hạ sinh một đứa trẻ đáng yêu, là một bé trai, đặt tên là Tề Bình An.
Anh nên còn lưu giữ những ý nghĩ như về cô nữa, nên.
Hạ Trường Chinh khổ, lấy khăn khô lau cẩn thận bụi bám tấm ảnh, cẩn thận kẹp cuốn sách.
Tề Bình An, cô nhất định hy vọng con cả đời bình an.
Anh dậy, tìm trong tủ quần áo một chiếc hộp nhỏ, đây là thứ mang theo từ Kinh Sư tới, là một đồ vật để cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-874-chuong-ve-ha-truong-chinh.html.]
Anh lấy từ trong hộp một chiếc khuy ngọc, khuy ngọc lớn, chất ngọc là loại phỉ thúy cực phẩm, nhớ từng , nó gọi là Bình An Khấu.
Anh tìm một chiếc hộp nhỏ, lấy vải nỉ bọc chiếc Bình An Khấu , cho trong hộp, một bức thư ngắn, gửi về Kinh Sư, nhờ chị dâu chuyển giúp cho Tống Vân, là quà cho đứa trẻ.
Kể từ khi tới quân khu Xuyên tỉnh, còn liên lạc với Tống Vân nữa, gửi đồ cho cô cũng đều nhờ chị dâu chuyển giúp, luôn giữ cách và mức độ phù hợp. Anh hy vọng ý nghĩ viển vông một lòng của mang đến cho cô những phiền phức đáng .
Thoắt cái thêm một năm trôi qua, sắp đến Tết Nguyên Đán, đoàn văn công quân khu Xuyên tỉnh đang khẩn trương tập luyện. Dù năm nào Tết cũng đều diễn văn nghệ, nhưng năm nay đặc biệt khác, xã hội những đổi mới, tất cả thứ đều giống như , những vở kịch đây thể diễn, bây giờ thể diễn, những bài hát đây thể hát, bây giờ cũng thể hát.
Đoàn văn công dự định tổ chức một buổi diễn văn nghệ khác hẳn thường lệ, đem trình diễn hết những tuyệt kỹ bụi thời gian phủ lấp nhiều năm.
Hôm diễn, Hạ Trường Chinh ở hàng thứ hai chính giữa, thể coi là vị trí xem cực kỳ , nhưng chẳng tâm trạng gì, vốn dĩ hứng thú mấy với các tiết mục ca múa, tâm thần hề để sân khấu, chú ý xem tiết mục, cũng chú ý đến biểu diễn. Mãi đến khi buổi diễn kết thúc, giải tán, một nữ đồng chí mặc quân phục xuất hiện mặt , đưa tay , nở nụ rạng rỡ: "Đồng chí, chào , quen nhé, là nữ binh đoàn văn công, Giang Vân, vui gặp ."
Hạ Trường Chinh nữ đồng chí mặt, da trắng, dáng cao ráo, gương mặt cũng thuộc loại khá nổi bật. Kỳ thực hề giống Tống Vân, nhưng hiểu , cô tên là Giang Vân, nhịn mà cô thêm vài .
"Xin chào." Hạ Trường Chinh đưa tay nắm hờ với nữ đồng chí mặt, " là Hạ Trường Chinh."
Giang Vân rõ ràng hài lòng với sự hồi đáp qua loa của , nhưng nụ của cô vẫn rạng rỡ, thẳng thắn hỏi: "Anh đối tượng ?"
Nụ mặt Hạ Trường Chinh nhạt dần, "Đây là chuyện riêng của , nếu việc gì thì đây."
Hạ Trường Chinh thu ánh mắt, trực tiếp bước qua Giang Vân về phía .
Vân Vũ
Giang Vân hề từ bỏ vì sự lạnh nhạt của , trực tiếp theo, chen bên cạnh lảm nhảm gì.
Tục ngữ , gái đuổi trai cách tầm màn the, Giang Vân khi nào mới xé toang tấm màn the .