Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 128: Đồng chí Vinh Chiêu Nam hỏa khí lớn
Cập nhật lúc: 2025-09-03 01:49:55
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vinh Chiêu Nam cô gọi là ngỗng, trong đáy mắt lạnh lùng thoáng qua một chút ý : “Anh là đứa trẻ đại viện Võ, là đứa trẻ đại viện Văn, nhưng năm mười ba tuổi, cả nhà đều điều về Thượng Hải, nhà là Thượng Hải.”
Anh tùy ý vài câu.
Ninh Viên lập tức hiểu — đều là con em trong đại viện, nhưng chia thành võ và văn.
Đại viện Võ — các đại viện quân khu.
Đại viện Văn — là những đơn vị như Bộ Ngoại giao, Bộ Công nghiệp, Bộ Giáo dục, Bộ Thương mại…
Bọn con trai lớn lên trong hai loại đại viện khá ưa.
Bọn con trai lớn lên trong đại viện Võ chê bọn con trai đại viện Văn “ màu” văn hóa, giả vờ tri thức, hợm hĩnh!
Bọn con trai lớn lên trong đại viện Văn chê bọn con trai đại viện Võ “thô lỗ” “vô não”, cơ bắp phát triển, chỉ đánh !
Ninh Viên thỏa mãn khi tin vặt mà kiếp thể , ngẩng đầu Vinh Chiêu Nam cây hồng giả.
Anh dường như đang cân nhắc nên tiếp tục leo lên cao hơn .
Cô thèm nhỏ dãi những quả hồng như đèn lồng nhỏ bên cạnh đàn ông, tủm tỉm vẫy tay: “Đồng chí Vinh Chiêu Nam, lấy cho em mấy quả hồng tươi mà.”
Vinh Chiêu Nam co gối nhảy vọt lên , một tay bám , nhanh nhẹn tùy ý nhảy lên ngọn cây cao hơn, mới lạnh lùng liếc cô một cái.
Gió lạnh thổi tung tóc và áo sơ mi trắng của , khiến Ninh Viên nhớ đến bộ phim “Assassin’s Creed” mà kiếp từng xem.
Những sát thủ châu Âu thời trung cổ trong phim đều là những chuyên gia thể thao mạo hiểm, leo trèo tháp cao và thành trì, phi thiềm tường bích như đất bằng.
Không ngờ Vinh Chiêu Nam cũng là cao thủ trong lĩnh vực , tiểu ca ca ngọn cây cao thế .
Giống như những sát thủ đỉnh nhất trong phim, lật nhảy xuống, chính là cú nhảy đầy phong cách và ngầu lòi của đức tin!
Ninh Viên nhịn ngây , —
“Bẹp!” Một quả hồng đỏ mềm nhũn… phong cách ngầu lòi nổ tung mặt cô.
Ninh Viên bôi đầy mặt: “Đệch…”
Nước chảy đầy mặt, ngọt dính, quan trọng là dù là hồng mềm, cũng đập đau cả mặt!
“Anh gì thế, bệnh !” Ninh Viên cuống cuồng lấy khăn tay lau mặt.
Giọng điệu lạnh lùng của Vinh Chiêu Nam vang lên cành cây cao: “Sao, em đòi hồng , khó chiều thế.”
Ninh Viên tức điên lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ dính nhớp nháp lên giận dữ: “Vinh Chiêu Nam, xuống ngay cho em!”
Cô đòi hồng như thế , hồng rơi xuống, còn ăn cái gì!
trong tay vẫn tung hứng mấy quả hồng, lạnh nhạt : “Xuống thì hái cho em thế nào? Không ăn , cho em ăn.”
Ninh Viên đồng tử giãn to, liền thấy mấy quả hồng mềm nhũn bay về phía .
Như b.o.m oanh tạc !
“Vinh Chiêu Nam, đồ khốn nạn, trẻ con lắm , lớn tuổi thế ai chơi với trò !”
Ninh Viên hét lên, chạy lung tung khắp sân, tránh những quả hồng mềm ném.
A Hắc và A Bạch từ sớm trốn chuồng của chúng để tránh oanh tạc.
Đáng ghét chỗ mỗi Ninh Viên chạy nhà, đạn hồng chính xác rơi mặt, buộc cô đầu.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn chạy lung tung khắp sân, suýt trúng, nhảy lên chửi, còn định nhặt quả hồng nát để ném .
Giận dữ và hoảng hốt cùng bay, như một chú thỏ sống động đáng yêu mà thảm hại.
Vinh Chiêu Nam mỉm khẽ môi mỏng đỏ, ừ, xả một , thoải mái .
…
Đợi đến khi Ninh Viên giận dữ dính đầy nước hồng tắm, đầu cô thậm chí còn treo lủng lẳng nửa quả hồng, Vinh Chiêu Nam mới ôm bảy tám quả hồng tươi mọng từ cây nhảy xuống.
Ông lão Đường mái hiên , đơn giản nên lời: “Tiểu Nam, cháu càng sống càng thụt lùi đấy ? Bắt nạt cô gái, cái gì thế!”
Thằng nhóc là cố ý, với chuẩn đầu của nó, gì mà ném trúng , buộc chạy lung tung!
Bây giờ hái hồng cho , tiểu Ninh còn cảm kích tình của nó ?
Vinh Chiêu Nam khẽ ho, đặt hồng xuống: “Đánh trận hồng thôi mà, mấy quả hồng cũng cho cô ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-128-dong-chi-vinh-chieu-nam-hoa-khi-lon.html.]
Bà lão Hạ giận dữ xách nia và chổi xông —
“Bà thấy thằng nhóc khốn nạn bệnh, lãng phí trái ngon, còn sân vườn đẽ thành lộn xộn, chỗ nào cũng dính nhớp thu hút côn trùng, đồ tiểu vương bát đáng đánh!”
Nói xong, bà cầm chổi xông m.ô.n.g Vinh Chiêu Nam!
Vinh Chiêu Nam đập một cái, khẽ “xì” một tiếng, nhanh nhẹn né tránh: “Cháu ném hồng thối ăn , sân cháu sẽ quét!”
“Quét cái rắm! Ba ngày đánh là leo lên nóc nhà tháo ngói, cho mày giỏi, còn dùng hồng thối đánh nữa, định đánh trận phân , đáng đục!”
Bà Hà lẩm bẩm chửi, nhanh nhẹn cầm một tay chổi, một tay nia xông m.ô.n.g .
Bà quên mất đầu gặp Ninh Viên cũng đánh trận “phân”.
Vinh Chiêu Nam: “…”
Lần đến lượt đuổi chạy khắp sân, trực tiếp đánh cửa.
“Thằng khốn nạn, mày chạy , mày giỏi thì đừng về, với cái não quá ba tuổi của mày, cứ đợi vợ khác cuỗm mất !!”
Bà Hà hồi hộp thở hổn hển vung chổi chửi.
Trẻ con lời, chính là đáng đánh, một trận đánh xong, thì đánh thêm trận nữa!
Vinh Chiêu Nam đầu tiên trong đời chửi là vô não, hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ tay áo bỏ .
Hai ông bà chỉ bảo vệ tên tiểu đặc vụ , cũng nghĩ xem vợ sợ gần là cảm giác gì!
Không tìm cơ hội dạy cho cô một bài, xả cơn tức, sợ nửa đêm sẽ cô ngay, ảnh hưởng đến thi đại học của cô.
…
Vinh Chiêu Nam đến một đại viện khác xa ủy ban huyện.
Cổng viện lúc hoàng hôn, mặt trời lặn xuống đường chân trời.
Ngoài cổng viện hai dường như đang tán gẫu, còn hai quét đường, đều ngẩng mắt sáng quắc .
Thấy là , họ tiếp tục việc.
Vinh Chiêu Nam trong viện, một mặc đồng phục cán bộ qua , ai ngăn .
Anh thuận lợi đến hậu viện, bên trong thể thấy tiếng máy điện báo tít tít.
Trong phòng hai , một cao lớn là Trần Thìn, chính là lão Từ đó từng gặp giúp Ninh Viên giao hàng.
Hai thấy đều vô thức thẳng: “Đội trưởng!”
Vinh Chiêu Nam gật đầu với lão Từ: “Đến văn phòng của .”
Vân Vũ
Lão Từ dẫn Vinh Chiêu Nam đến văn phòng, ba xuống.
Trần Thìn rót cho Vinh Chiêu Nam một chén : “Đã điều tra , Tần Hồng Tinh tìm nhà họ Ninh, nên mới vụ ở thôn Tứ Đường, bây giờ hai từ thôn ‘mất tích’, Tần Hồng Tinh dùng quan hệ tìm và chị dâu, lão lãnh đạo cũng gọi điện cho em.”
Nhà Tần Hồng Tinh nếu thật sự giúp cô tra , e rằng nhanh sẽ tra đến huyện.
Vinh Chiêu Nam liếc : “Cậu bán ?”
Trần Thìn lập tức lắc đầu như lắc lục lạc: “Em điên mới phản bội đội trưởng!”
Vinh Chiêu Nam lạnh lùng : “Bên ông già, cần quản, bên Tần Hồng Tinh, chặn đường tra của cô .”
Anh nheo mắt dài hẹp: “Nhân tiện, cho Tần Hồng Tinh một bài học, bảo cô về Bắc Kinh, an phận , ghét nhất thứ điều.”
Trần Thìn gật đầu như bổ củi: “Vâng!”
Việc tạm thời kết thúc.
Vinh Chiêu Nam thấy sắc mặt lão Từ đúng: “Sao, chuyện?”
Lão Từ nhíu mày: “Như , lệnh điều động phục chức của giữ , lão lãnh đạo .”
Anh dừng : “ bên lão lãnh đạo cũng lên tiếng, e là vì về Bắc Kinh nên tức giận, chịu hỏi thăm việc .”
Như , dù đội trưởng Vinh khôi phục đãi ngộ đáng , thì dù trở về đội cũng chỉ nhàn rỗi.
Vinh Chiêu Nam gương mặt tuấn mỹ hiện lên nụ lạnh lùng chế nhạo: “Tùy , ban đầu định bây giờ trở về đội phục chức.”
Muốn uy h.i.ế.p ? Đời ghét nhất uy hiếp, nhất là uy h.i.ế.p của ông già!