Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 193: Ninh Viên là con riêng của dì cả và chồng
Cập nhật lúc: 2025-09-04 02:02:14
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dì cả bảo mày não, mày đúng là mấy chục tuổi đầu vẫn não thật, tao cảnh cáo mày, đừng giở trò nữa.” Ninh Trúc Lưu mặt mày âm trầm .
“Tiểu Muội bây giờ khác , tao sắp xếp khác!”
Ninh Cẩm Vân vẻ mặt của Ninh Trúc Lưu, nhịn mãi nhịn , nhất là khi nhắc đến Bạch Cẩm!
Cô gắng nhẫn nhịn sự tức giận: “Tiểu Muội qua là leo giường ai mà lấy suất đại học, gì khác chứ, mày và dì cả lúc nào cũng che chở cho con tiện nhân !”
Năm đó, để lấy tiền tài của nhà họ Ninh mà bà lão giấu, cô tranh giành với Bạch Cẩm, xin đẻ của đem Tiểu Muội về nuôi .
Sau khi Bạch Cẩm từ Bắc Đại Hoang trở về, còn nổi cơn thịnh nộ lớn.
Ninh Trúc Lưu khắp nơi đều giúp dì cả hộ, cố gắng bắt cô trả Ninh Viên về cho Bạch Cẩm, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Nhà nghèo như , cô tự hỏi với một đứa trẻ quan hệ huyết thống, cho nó miếng cơm manh áo, học hết tiểu học, chẳng là nhân nghĩa đến cùng ?
Đã con đẻ, trong nhà đồ ăn ngon, sách , tiền tiêu, cô giữ cho con đẻ của , gì sai?
Ninh Viên như cả nuôi - Ninh Vệ Hoàn, mang danh là con của liệt sĩ, mỗi tháng trợ cấp để giúp đỡ gia đình.
Con nhỏ đó đúng là đồ tốn tiền!
Bạch Cẩm thì vẻ cao thượng, nhất định đưa tiền cho Ninh Viên học trung học cơ sở, trung học phổ thông, thậm chí còn từng ủng hộ Ninh Viên thi đại học.
Ninh Trúc Lưu còn lén lút đưa kẹo cho Ninh Viên, Ninh Viên thỉnh thoảng cô đánh mắng, cũng lén an ủi.
Hai bọn họ ở những hướng khác để , ngược khiến cô, nuôi, trở thành kẻ xa, thì cô thể Ninh Viên thuận mắt ?
Hơn nữa cô nuôi Ninh Viên , lẽ lấy tiền tài của nhà họ Ninh mà cô giấu chứ?
Kết quả thì ?
Mẹ đẻ của cô đột nhiên qua đời, đừng là tung tích của tiền tài, đến một lời trăn trối cũng để !
Ninh Cẩm Vân mắng nhiếc lảm nhảm: “Nuôi Tiểu Muội lớn như , đóng góp gì cho gia đình, còn lấy mất ớt ngọc phỉ thúy của chúng , hư hỏng theo đàn ông bỏ chạy, mày tao cúi đầu xin nó ?”
Ninh Cẩm Vân thấy Ninh Trúc Lưu im lặng gì, chỉ uống rượu thèm để ý đến cô.
Cô càng càng tức giận, buông lời kiểm soát: “… còn tưởng Tiểu Muội là con riêng của mày và dì cả, mượn danh nghĩa tao để mang về nuôi!”
“Mày đừng tưởng tao , năm đó, mày thích chị cả của tao, nhưng chị thích nhị thiếu gia nhà họ Ninh, chứ thèm mày, tên đầy tớ hầu hạ rót !”
“Bốp!” Đột nhiên một chai rượu hung hăng quất mặt Ninh Cẩm Vân.
Chai rượu trong tay Ninh Trúc Lưu vô cùng thô bạo, và hề nương tay.
“Á!” Ninh Cẩm Vân thét lên một tiếng, lập tức chai rượu đó đánh cho hoa mắt, loạng choạng vài bước, ngã xuống ghế.
Cô đau đến nỗi nửa mặt sưng vù, khóe miệng đầy máu.
Ninh Cẩm Vân mãi mới gượng dậy , trừng mắt Ninh Trúc Lưu: “Mày… mày…”
Ninh Trúc Lưu cầm chai rượu cô âm trầm: “Tao gì, mày tự cũng rõ, đàn ông uống rượu đánh đàn bà là chuyện bình thường.”
Hắn dừng một chút: “Lần cuối cùng tao cảnh cáo mày, quản cái mồm của mày , nếu gây chuyện nữa, đừng trách tao nghĩ tới tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm nay.”
Nói xong, Ninh Trúc Lưu đạp cửa bỏ .
Ninh Cẩm Vân xoa nửa mặt sưng của , nhất là sờ chiếc răng hàm trống , run lên, nước mắt lập tức chảy dài.
Cô nhanh chóng bò dậy, chạy đến bên cửa sổ, thấy Ninh Trúc Lưu vứt chai rượu, chỉnh sửa tóc kính cửa phòng bảo vệ, ngoài.
Hướng là hướng nhà chị cả của cô - Bạch Cẩm.
Ninh Cẩm Vân nghiến răng, tùy tiện lấy một chiếc khẩu trang đeo lên, đội thêm mũ vội vã xuống lầu, theo.
Quả nhiên, cô tận mắt thấy Ninh Trúc Lưu một tòa nhà cũ trong khu phố —
Đó là căn nhà đẻ cô để khi mất, chị cả của cô Bạch Cẩm nếu từ nông thôn trở về, sẽ ở đó.
Lần cũng , khi Bạch Cẩm thương vẫn về nông thôn, từ bệnh viện , liền ở đây.
Ninh Cẩm Vân , cũng dám , liền trốn ở phía chỗ để xe đạp của tòa nhà.
Từ lúc trời chập choạng tối, cô chờ mãi đến hơn chín giờ tối, gần mười giờ, mới thấy Bạch Cẩm tiễn Ninh Trúc Lưu .
Ninh Trúc Lưu và Bạch Cẩm chuyện ở cửa tòa nhà.
Ninh Cẩm Vân đến mức chân tê dại, bụng đói cồn cào.
điều đó ngăn cô thấy rõ ràng khi Ninh Trúc Lưu bước , ánh đèn đường, khi chuyện với Bạch Cẩm, biểu cảm mặt thoải mái, khóe mắt thậm chí còn thoáng chút nụ .
Bạch Cẩm dường như yên tâm, nhỏ giọng dặn dặn : “… Lần đến Thượng Hải theo sát Cẩm Vân, cô não, coi Tiểu Muội là con gái, nhưng mày và tao đều phận thật sự của Tiểu Muội.”
Ninh Trúc Lưu gật đầu: “Tao hiểu, sẽ để con mụ ngu ngốc đó hỏng việc , bao nhiêu năm chúng chờ đợi, thể để công toi .”
Ninh Cẩm Vân thêm, thẫn thờ từ lối khác phía tòa nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-193-ninh-vien-la-con-rieng-cua-di-ca-va-chong.html.]
Cô , sự nghi ngờ bao năm nay của cô là đúng, con tiện nhân Ninh Viên quả nhiên là con riêng của Ninh Trúc Lưu và Bạch Cẩm!
Tại Bạch Cẩm và Ninh Trúc Lưu đối xử “đặc biệt” với Ninh Viên, tất cả dường như lời giải đáp.
Câu trả lời chính là —
Mẹ đẻ của cô cũng đang giúp chị cả lừa cô, khiến cô tranh nuôi đứa con hoang do chồng và chị cả đú đởn sinh !
Tối hôm đó, Ninh Trúc Lưu về nhà, phát hiện Ninh Cẩm Vân lên giường ngủ từ sớm, con trai Ninh Vệ Binh uống rượu.
Hắn nhíu mày, may mà ăn ở chỗ Bạch Cẩm .
Cũng định gọi Ninh Cẩm Vân nữa, Ninh Trúc Lưu vệ sinh cá nhân xong, lên giường ngủ.
Ninh Cẩm Vân tiếng ngáy vang lên lưng, cô mới từ từ , chằm chằm Ninh Trúc Lưu.
Trời tháng mười vẫn còn nóng, Ninh Trúc Lưu chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ, ngủ say như chết.
Ninh Cẩm Vân nhờ ánh trăng bên ngoài và ánh đèn đường phản chiếu, cô thấy cổ và vai Ninh Trúc Lưu vài vết đỏ… như vết côn trùng cắn.
Ninh Cẩm Vân lâu đời sống vợ chồng với Ninh Trúc Lưu, những vết là do ai để ?
Cô ôm lấy khuôn mặt đau sưng của , ánh mắt đầy hận ý và tức giận càng lúc càng mãnh liệt.
Bạch Cẩm và Ninh Trúc Lưu cho “đứa con hoang” của bọn họ học đại học tử tế, áp đảo con của cô? Đừng hòng!
…
Một đêm trôi qua, sáng hôm , Ninh Cẩm Vân cả đêm ngủ, dậy sớm.
Cô thậm chí bữa sáng, vội vã .
Ninh Trúc Lưu thức dậy thấy bữa sáng, tức giận tính toán khi về sẽ dạy cho Ninh Cẩm Vân một bài học, nhưng cũng đành nhịn giận .
Chỉ Ninh Vệ Binh tiếp tục ngủ say như chết.
Ninh Cẩm Vân đến trạm vệ sinh, đợi đến giờ việc, cầm điện thoại gọi cho Cát chủ nhiệm.
Khi Cát chủ nhiệm nhận điện thoại, trong lúc đó vẫn nhận Ninh Cẩm Vân là ai.
Xét cho cùng, công việc của bà ở đó, một ngày dài quá nhiều đến nhờ bà giúp việc.
Bà đang sốt ruột định cúp máy, thì Ninh Cẩm Vân nhắc đến tên Tần Hồng Tinh.
Cát chủ nhiệm lập tức nhớ , nguyên đây là thông gia do cô Tần từ Bắc Kinh giới thiệu cho bà , tiếc rằng cuối cùng con bé đó bỏ chạy, thành.
Cát chủ nhiệm kiên nhẫn Ninh Cẩm Vân lảm nhảm một tràng dài.
Nửa giờ , Cát chủ nhiệm mới cúp điện thoại của Ninh Cẩm Vân, trầm ngâm, lật tay điện thoại Bắc Kinh.
…
Năm sáu ngày , Tần Hồng Tinh xe tìm Hà Tô, một buổi chiều mùa thu.
“Hồng Tinh đến .”
Bên cửa sổ kính tầng hai, một phụ nữ mặc chiếc váy dài xanh trắng vặn, tóc ngang tai cài chiếc kẹp tài bằng nhựa acrylic xanh đơn giản.
Cả dịu dàng và sạch sẽ, như một đóa hoa bách hợp, thể nhận ba mươi chín tuổi.
Vân Vũ
Tần Hồng Tinh nhớ , Hà Tô khi còn ở đoàn văn công theo Vinh Văn Vũ, mười tám tuổi sinh Vinh Hướng Đông, bao nhiêu năm nay cũng trải qua ít sóng gió.
Hà Tô trông vẫn dịu dàng như một chị gái lớn, nên trong sân lớn đều gọi bà là chị Hà Tô.
Không gọi là dì.
“Chị Hà Tô.” Tần Hồng Tinh lên tiếng.
Dù đây cô đính hôn với Vinh Chiêu Nam, vẫn quen đổi cách xưng hô.
“Ngồi , hôm nay rảnh đến thăm chị, ăn bánh quy , bánh quy Mỹ đó.” Hà Tô xuống.
Sau cải cách mở cửa, dần dần bắt đầu hàng hóa nước ngoài ngoài Liên Xô .
Tần Hồng Tinh mím môi, tâm trạng ăn bánh quy, nhưng trong mắt ánh lên sự phấn khích: “Bác Vinh là tìm Chiêu Nam ?”
Hà Tô nhướng mày: “Sao, em tin tức?”
Hôm nay con bé đần biến thông minh , ông già còn tìm con trai, con bé đần ?
Tần Hồng Tinh lạnh lùng ném một túi hồ sơ lên bàn: “Em tìm Chiêu Nam, nhưng tìm đàn bà nông thôn kết hôn với , cô đang ở Thượng Hải!”
Hà Tô sững sờ, đàn bà nông thôn đến Thượng Hải?
Bà hỏi: “Sao, em dùng đàn bà đó để bắt Chiêu Nam lộ diện?”