Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 197: Cô ấy cũng hy vọng trên đời ít nhất có người từng yêu thương mình
Cập nhật lúc: 2025-09-04 02:02:19
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Viên cha nuôi của .
Đôi giào vải giải phóng cũ kỹ, bộ đồ công nhân màu xám mùa hè sờn cũ, khuôn mặt ông đầy những nếp nhăn như những rãnh sâu là dấu ấn của sự mệt mỏi và cuộc sống.
Trông ông chẳng khác gì những công nhân trung niên của thời đại , đang cô với ánh mắt tha thiết.
Giống như ký ức kiếp và kiếp của cô, ông là một cha thật thà và luôn chút gì đó khép nép.
Cô từng nghi ngờ ông.
Ninh Viên cúi mắt xuống, che giấu sự phức tạp trong lòng, giọng dường như cũng trở nên ôn hòa hơn—
“Xin , ba… Con con là đứa ba nhặt về nuôi lớn, nên hiếu thuận với ba , đừng bán con, con kiếm tiền, sẽ đều đưa hết cho ba .”
Dù thế nào nữa, cô sẽ cho phép bản trói buộng bởi cái mũ ác độc ‘giả vờ trẻ mồ côi, nhận cha nuôi’, càng cho phép ông Đường và bà Hạ liên lụy vì !
Những xung quanh vợ chồng Ninh Trúc Lưu với ánh mắt ngày càng bất mãn và lên án, Ninh Cẩm Vân ôm mặt tức giận đến run rẩy, nhưng dám gì.
Sắc mặt Ninh Trúc Lưu âm trầm trong chốc lát, ông cúi đầu, buồn bã : “Tiểu Muội, tất cả đều là hiểu lầm, ba chỉ đến thăm con… tăng thêm gánh nặng cho con.”
Ninh Viên im lặng một lúc, đống hành lý lớn nhỏ của họ, mới : “Ba, , hai vẫn chỗ ở , con đưa hai đến nhà khách của trường ở tạm, con mua cơm cho hai nhé?”
Nói , cô ngoài ký túc xá.
Ninh Trúc Lưu vội gật đầu, giật mạnh Ninh Cẩm Vân bên cạnh: “Còn nữa!”
Ninh Cẩm Vân gì, cả đời bà vốn là kiềm chế.
, bà mặt biểu cảm theo Ninh Trúc Lưu.
Những xung quanh đều nhịn thì thầm: “Quả nhiên, con đẻ thì con đẻ…”
Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân sắc mặt đều , những việc bản thể , nhưng khác thì khiến khó chịu.
…
Nhan Dương Dương đưa mắt theo Ninh Viên rời , đó, lập tức vội vã về phía ký túc xá của giáo quan!
“Cậu đấy?” Sảnh Biên Cương kéo cô .
Nhan Dương Dương nhíu đôi lông mày tú: “Tớ tìm họ của Ninh Viên, tớ yên tâm để Ninh Ninh một với họ, nhỡ họ bắt cóc Ninh Ninh thì !”
Tính tình cô thô ráp, nóng nảy, nghĩa là cô não, đó là chuyện gia đình, ngoài tiện nhúng tay .
Sảnh Biên Cương: “…”
Anh thở dài, thể hiện sự tỉ mỉ của một học luật tương lai: “Thứ nhất, nhà khách của trường xa, một cặp vợ chồng từ nơi khác đến khó thể giữa ban ngày ban mặt ở Phúc Đại bắt cóc một sống. Thứ hai…”
Sảnh Biên Cương dừng : “Nếu Ninh Viên con đẻ của cả ba lẫn , họ Tổng giáo quan Vinh là từ , bỗng dưng tìm thích hợp ?”
Ninh Dương Dương sững sờ, sờ đầu: “Cái … lẽ cha ruột của Ninh Viên mất sớm, đứa trẻ giao cho cha nuôi.”
Cô càng càng khẳng định: “Kết quả là cha nuôi chẳng gì, nhưng họ ruột của Ninh Viên vẫn , giải ngũ về tìm Ninh Ninh?”
Sảnh Biên Cương: “…”
Đại tỷ, tự động lấp đầy những chỗ thiếu sót của câu chuyện , tớ còn thể gì nữa?
“Được , tớ cùng sư .” Sảnh Biên Cương đẩy kính sống mũi.
Tiểu sư Ninh Viên vẻ nhiều bí mật, nhưng cô gái đó kiếm tiền đạo, bao giờ che giấu, giống ngay thẳng.
Ninh Viên cùng Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân đến nhà khách của trường.
Có giấy giới thiệu thăm , phòng nhanh chóng mở.
Nhân lúc Ninh Viên lấy bình nước nóng cho họ, Ninh Trúc Lưu cảnh cáo Ninh Cẩm Vân—
“Tốt nhất mày đừng bậy mặt Tiểu Muội nữa, thì đừng , im miệng!”
Lúc nãy ngăn Ninh Cẩm Vân diễn vở kịch nuôi bỏ rơi, là vì trong lòng Tiểu Muội còn bao nhiêu tình cảm với , với gia đình .
Nếu Tiểu Muội đủ lông đủ cánh, ắt thứ để khống chế cô , danh tiếng đối với một sinh viên đại học đương nhiên là quan trọng.
đồ ngu Ninh Cẩm Vân rõ ràng là miệng thì cứng nhưng não đủ dùng.
Khiến đều Tiểu Muội chạy đến Thượng Hải là mụ nuôi vô lương tâm bức ép!
“Biết !” Ninh Cẩm Vân cúi mắt, trong mắt đầy hận ý băng giá, để Ninh Trúc Lưu thấy.
Mụ theo kế hoạch ban đầu, mặt bạn học của Ninh Viên hô lớn chuyện Ninh Viên huyện ngủ bậy với đàn ông, chuyện dâm ô, trộm ớt ngọc.
Vậy chẳng là nhẫn nhịn cái đồ tiện chủng do và cả tỷ đẻ ?
Ninh Trúc Lưu tiếp tục nhíu mày dặn dò: “Còn nữa, chuyện Tiểu Muội đây từng kết hôn, nó với ai, mày cũng nhắc đến, để tao dò tình hình !”
Ninh Cẩm Vân như đánh cho ngoan ngoãn, mặt biểu cảm : “Ừ.”
Hai xong, Ninh Viên xách ấm nước nóng : “Phòng ở lầu hai, chúng lên .”
Ninh Trúc Lưu gật đầu, Ninh Cẩm Vân theo thói quen định đưa túi đồ của cho Ninh Viên, bắt cô xách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-197-co-ay-cung-hy-vong-tren-doi-it-nhat-co-nguoi-tung-yeu-thuong-minh.html.]
Ninh Trúc Lưu trừng mắt , Ninh Cẩm Vân cứng ngắc thu túi đồ, tự xách lấy.
“Đi thôi, Tiểu Muội.” Ninh Trúc Lưu ôn hòa đầu Ninh Viên.
Ninh Viên thấy hành động nhỏ lúc nãy của họ, ánh mắt lóe lên.
Cha nuôi, dường như lúc nào cũng như trong ấn tượng của cô, luôn Ninh Cẩm Vân bắt nạt.
Cô gì, dẫn họ lên phòng lầu, đặt đồ đạc xuống: “Hai ở tạm đây , con mua cơm lên cho hai .”
Ninh Trúc Lưu đặt đồ xuống, nhưng lắc đầu, đẩy gói tiền lúc nãy của Ninh Cẩm Vân tay cô—
“Tiểu Muội, ba , con lúc nào cũng gì, bà thiên vị đến mức thể , con chịu thiệt thòi , ba sẽ chiều theo những tật của con nữa.”
Ninh Cẩm Vân chằm chằm tiền đó, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Ninh Viên tỏ cảm động như , chỉ đặt tiền lên bàn nhẹ nhàng—
“Ba, ba dễ dàng gì, con luôn , mấy hôm nay con đang công kiệm học, tiền ở nhà khách của hai , để con thanh toán.”
Ninh Trúc Lưu trong lòng, cảm thấy cô chỉ là thất vọng vì Ninh Cẩm Vân, nhưng với vẫn như khi là tin tưởng, ỷ .
Hắn ôn hòa : “Chuyện ở nhà khách và ăn cơm, con đừng lo, ba quen ở đây, tiền nong sẽ ghi nợ tên đó.”
Ninh Viên sửng sốt: “Quen ?”
Vân Vũ
Ninh Trúc Lưu quen ở Thượng Hải, mà còn thể cho nhà khách Phúc Đại ghi nợ?
Hai kiếp cô từng thấy.
Đang chuyện, bỗng một bóng cao lớn vững chãi xách theo đống hành lý lớn nhỏ bước .
“Sư phó Ninh, té ba ở phòng , khiến tìm mãi!”
Ninh Viên cửa, một đàn ông tuấn tú, văn nhã ba mươi tuổi, mắt to, mũi cao ở cửa.
Tay trái xách một túi vải ni lông, tay một túi lưới đựng trái cây và bánh quy.
Vừa thấy cô, cũng sững sờ một chút, chợt hiểu , : “Đây chính là cô con gái học ở Phúc Đại của sư phó Ninh nhỉ?”
Ninh Trúc Lưu chút khép nép đón lên: “Phải, đây là con gái út của Ninh Viên, Tiểu Đường, đến giờ , vẫn ăn cơm ?”
Nói xong, do dự Ninh Viên: “Cái… Tiểu Muội, mau gọi .”
Ninh Viên động sắc quan sát đàn ông tuấn tú, văn nhã mặt: “Đường…”
Đường Quân khoát tay, bất lực ngắt lời: “Đừng gọi là chú Đường nhé, lập gia đình, gọi là Đường là .”
Ninh Viên gì, bình thản : “Anh Đường.”
Đường Quân , giống như trưởng thành hứng thú chuyện nhiều với một cô bé đang học, hướng thẳng đến Ninh Trúc Lưu—
“Sư phó Ninh, lúc ba còn sống, sư phó Ninh khó khăn lắm mới đến Thượng Hải, nhất định tiếp đón ngài như ân nhân.”
Nói , Đường Quân lắc lắc túi đồ trong tay: “Mùa ăn cua mặt quỷ là thích hợp nhất, mang ít đến nhờ bếp của nhà khách chế biến, còn mang theo rượu vàng Thiệu Hưng.”
Ninh Viên tư thế của đối phương, là định mời cả nhà cô ăn cơm tại nhà khách Phúc Đại.
Đường Quân Ninh Viên, lịch sự hỏi: “Tiểu Ninh tối nay tự học ? Ăn xong học, là bây giờ việc ?”
Ninh Viên liếc mắt Ninh Cẩm Vân.
Bà đó, căn bản cô, nhưng cảm giác căm ghét cô ngày càng mãnh liệt.
Ninh Viên luôn Ninh Cẩm Vân từ nhỏ thích , nhưng bây giờ Ninh Cẩm Vân ghét đến thế mà vẫn kìm nén, tại ?
Chỉ vì cô thi đỗ đại học?
“Vâng.” Đôi mắt to của Ninh Viên lóe lên, gật đầu.
Chỗ ăn uống ở nhà khách Phúc Đại hơn nhiều so với nhà khách huyện nhỏ, dù cũng thường xuyên tiếp đón các học giả và khách quý trong và ngoài nước đến thăm.
Đường Quân chọn một phòng riêng, tiện cho việc chuyện ăn uống.
Trước khi ăn cơm, Ninh Viên đau bụng, một chuyến đến nhà vệ sinh.
Khi trở , dọn lên khá nhiều món, món chính là cua mặt quỷ do Đường Quân mang đến, con nào con nấy trông to lớn, no gạch.
Lúc ăn cơm, Đường Quân và Ninh Trúc Lưu chuyện, hoặc chủ yếu là Đường Quân đang giữ cho bầu khí lạnh nhạt.
Ninh Trúc Lưu là một công nhân nhà máy chất phác, ít hiểu , đương nhiên là nhiều hơn.
Đường Quân là kiểu dễ khiến khác cảm thấy dễ chịu như tắm trong gió xuân, năng chừng mực, là học rộng nhiều.
Anh hề ý coi thường gia đình Ninh Trúc Lưu đến từ nơi nhỏ bé, lịch sự hết lòng tròn nhiệm vụ của chủ nhà.
Ninh Viên ăn xong, câu , cũng lịch sự gật đầu.
Ninh Trúc Lưu tiễn cô , Ninh Viên thôi.
Ninh Viên vẻ của , đôi mắt sáng lấp lánh: “Ba, việc gì, ba cứ hỏi.”