Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-09-06 09:36:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Tử kéo tay vợ, nhỏ giọng an ủi:

, bọn cướp hôm nay mới chạy trốn, dám mò đến tận cửa trả thù?”

Mãn Hoa cũng cố gắng gật đầu: “ , bọn cướp chắc chắn lẩn trốn vài ngày, lúc đó chúng đến Thượng Hải !”

Âu Minh Lãng và Ninh Viên , nhưng bọn họ vội yên tâm như .

, bọn họ tận mắt chứng kiến sự hung hăng, tàn nhẫn và ngông cuồng của bọn cướp xe.

Còn cả ký hiệu kỳ lạ, bất thường cửa ba phòng của bọn họ…

Chi phí chuyến , mục tiêu ban đầu của thầy Trương là cô và Âu Minh Lãng, hai trực tiếp tham gia bắt giữ bọn họ.

Thế nhưng ngay cả cửa phòng Mãn Hoa và Hoa Tử mới chuyển đến hôm qua cũng đánh dấu.

Chỉ thể đám thầy Trương thù dai nhớ lâu, những ai quan hệ với bọn họ đều tha.

“Âu Minh Lãng, nếu tối nay chuyện gì xảy thì nhất, sáng sớm mai chúng đổi chỗ ở ngay!” Ninh Viên khẽ .

Âu Minh Lãng gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Ừ.”

Cậu Ninh Viên, đột nhiên hỏi: “Cậu… gọi điện cho Vệ Hoàn và Vinh Chiêu Nam ?”

Nơi cách quân khu gần, nếu Vinh Chiêu Nam và Vệ Hoàn chuyện , thể sẽ dẫn đến đây.

Mặc dù câu hỏi khiến thiếu niên chút chạnh lòng, càng cảm thấy bản vô dụng.

, đây lúc để tùy hứng.

Ninh Viên im lặng một lúc: “ để lời nhắn cho ở đơn vị của bọn họ, nhưng tối nay bọn họ cũng nhiệm vụ đặc biệt, thử nghiệm một lô thiết mới của chính phủ.”

Hoàn cảnh của Vinh Chiêu Nam và cả đặc biệt, bình thường sẽ phép rời khỏi.

Vì lý do bảo mật, thể ngày mai bọn họ mới nhận tin nhắn của cô.

Âu Minh Lãng Ninh Viên, đột nhiên ưỡn ngực, vô cùng nghiêm túc : “Tiểu Ninh, đừng sợ, nhất định sẽ bảo vệ , phúc cùng hưởng họa cùng chịu!”

Nếu Vệ Hoàn và Vinh Chiêu Nam đều thể trông cậy, với tư cách là bạn của Tiểu Ninh, với tư cách là một đàn ông, nhất định bảo vệ cô!

Ninh Viên , trong lòng cảm thấy ấm áp: “Ừm, đừng quá căng thẳng, tất cả đều là do đoán mò, tối nay chẳng chuyện gì xảy !”

Mãn Hoa đột nhiên nắm lấy tay Ninh Viên, lo lắng trái : “Dù thì tối nay bốn chúng đừng tách , đến phòng chị !”

Căn phòng Ninh Viên đặt cho cô và Hoa Tử tương đối rộng rãi.

Ninh Viên và Âu Minh Lãng suy nghĩ một chút, cũng đúng, bốn ở cùng , ít nhất thể trông chừng lẫn .

Tối nay chuyện gì xảy nhất!

Nói là , Ninh Viên và Âu Minh Lãng cùng chuyển hết đồ đạc sang phòng Mãn Hoa.

Bốn đều mang theo một dụng cụ tự vệ.

Ninh Viên trực tiếp móc từ trong hành lý một chiếc kéo cắt vải sắc bén dài nửa cánh tay, lấy tiếp một con d.a.o bếp.

Còn cả một chai xịt cay tự chế.

Nhìn Âu Minh Lãng, Mãn Hoa và Hoa Tử đều trợn mắt há hốc mồm.

Ninh Viên cầm con d.a.o bếp, gượng: “Không còn cách nào khác, khi may mắn thì may, nhưng khi đen đủi thì thật sự xui xẻo, vẫn nên chút đồ tự vệ.”

Từ khi bắt đầu bán hàng từ trong huyện đến Thượng Hải, cô quen hai “ cả” thuộc đủ thành phần trong xã hội, ít nhất cũng chút đồ tự vệ.

Âu Minh Lãng nhận lấy con d.a.o bếp, khỏi xoa thái dương: “Vậy mà mấy hôm còn đám đuổi chạy tán loạn tàu hỏa?”

Ninh Viên thở dài: “Đó là vì quá bất ngờ, bọn họ lôi luôn!”

lầm , sai lầm , d.a.o bếp, kéo cắt vải lớn tiện mang theo bên , chỉ thể để trong vali.

Gặp sự cố bất ngờ, túm lấy, căn bản kịp lấy , vẫn nên một con d.a.o găm gì đó mang theo bên !

Hoa Tử Âu Minh Lãng cầm d.a.o bếp, nhịn : “Bạn học Âu, cái đó… con d.a.o là đưa cầm , dùng, đừng bản thương.”

Vẻ ngoài thư sinh nho nhã của , giống từng cầm d.a.o g.i.ế.c gà mổ lợn xuống bếp.

Mặt Âu Minh Lãng đỏ bừng, nhưng vẫn nắm chặt con d.a.o bếp: “ đến nỗi vô dụng như !”

Ninh Viên dám thấy việc nghĩa hăng hái bắt cướp đường, cầm một con d.a.o bếp cũng xong, còn dám bảo vệ bạn bè ?!

Ninh Viên thấy lòng tự trọng yếu đuối của trai tổn thương, liền nháy mắt hiệu với Hoa Tử, coi như an ủi chú ngỗng trắng kiêu ngạo——

“Anh Hoa Tử, dùng cái kéo to , so với kéo nhỏ, chắc Âu Minh Lãng Lãng càng dùng kéo cắt vải .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-272.html.]

Anh Hoa Tử vội vàng nhận lấy, gượng: “Ừ.”

Âu Minh Lãng Lãng: “…”

Cảm ơn, nhưng sự so sánh chẳng khiến thấy an ủi chút nào.

Hai đàn ông “vũ khí hạng nặng.”Ninh Viên và Mãn Hoa mỗi cầm một cái kéo thường và một con d.a.o gọt hoa quả.

Ninh Viên nhân tiện giấu luôn con d.a.o nhỏ trong tay áo.

Mọi chuẩn thêm một cái ghế, chậu rửa mặt, bình nước nóng,… như những vũ khí sát thương vật lý.

Bốn nấp trong phòng tối om, một hồi loay hoay, thời gian gần một giờ sáng.

Tinh thần căng thẳng khiến bốn chẳng ai cảm thấy buồn ngủ, cứ nấp ở cửa sổ và cửa chính như mà chờ đợi.

Không ai lời nào, chỉ lắng động tĩnh từ hành lang bên ngoài.

Ninh Viên phụ trách ngoài cửa sổ.

Mùa đông ở thành phố Dương Thành nhiệt độ xuống 0 độ C, ẩm ướt, lạnh thấu xương.

Không giống như mấy chục năm , ánh đèn rực rỡ, đủ loại đèn LED chiếu sáng thành phố lung linh rực cả một vùng.

Lúc , bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, đặc quánh như một nồi mực đen, những ngôi lấp lánh bầu trời cũng dần mây đen mùa đông che khuất.

Chỉ một ngọn đèn đường cũ kỹ ở cách đó xa, soi sáng mười mét.

Thế nhưng thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, bất kỳ động tĩnh gì khác thường.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, một tiếng nữa.

Thấy thời gian gần bốn giờ sáng, bốn đều mệt mỏi rã rời.

Xét cho cùng, hai ngày nay, việc nhập hàng, sắp xếp hàng hóa khiến họ mệt mỏi, hơn nữa đến giờ

Ninh Viên tiện tay lấy một chiếc khăn mặt từ chậu nước lạnh bên cạnh lau mặt.

Nhìn Mãn Hoa đang xổm bên cửa sổ, mệt mỏi đến mức đầu gật gù, phát tiếng ngáy khe khẽ.

Cô vội lay Mãn Hoa, nhỏ: “Chị Mãn Hoa, tỉnh dậy .”

Mãn Hoa giật , dụi dụi mắt mệt mỏi: “Ừm… Chị ngủ.”

Ninh Viên đưa chiếc khăn mặt lạnh cho cô , cũng vạch trần chuyện cô ngáy ngủ: “Lau mặt , còn hai tiếng nữa trời sáng, trời sáng là .”

Mãn Hoa gật đầu, lau mặt, cả thả lỏng: “Ừ nhỉ, sắp sáng , bọn trộm đó chắc sẽ đến tối nay .”

Lời còn dứt, bỗng nhiên Ninh Viên bịt miệng : “Suỵt.”

Đôi mắt to của Ninh Viên về phía cửa .

Ánh đèn vàng úa của hành lang hắt khe cửa, ở đó – lộ một bóng .

Không đó từ bao giờ, bao lâu , mới xuất hiện.

Mãn Hoa sững .

Âu Minh Lãng Lãng là phản ứng đầu tiên, nhưng gọi Hoa Tử đang ngủ gật, sợ rằng sẽ hoảng sợ mà gây động tĩnh!

Vân Vũ

Cậu cũng chằm chằm bóng khe cửa, như thấy ma quỷ.

Không qua bao lâu, lẽ là một khoảnh khắc, lẽ là lâu, cái bóng đáng sợ đó từ từ di chuyển sang một bên.

Lại nửa tiếng , dường như còn thấy cái bóng đó nữa.

Âu Minh Lãng Lãng, Ninh Viên và Mãn Hoa đều thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài cửa động tĩnh gì lớn, rõ lai lịch lẽ chỉ nghĩ là khách trọ về muộn.

vị khách nào cửa phòng khác, đáng sợ như chứ.

Có lẽ đối phương phát hiện điều gì đó , mỗi cửa phòng đều biển , nên quyết định từ bỏ việc trả thù tối nay?

Chỉ cần đối phương xông thì chuyện đều

Ý nghĩ lướt qua tâm trí của ba .

ngay đó…

Xoẹt… một mùi xăng nồng nặc bốc lên, xăng theo khe cửa len lỏi trong.

Loading...