Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 292
Cập nhật lúc: 2025-09-06 09:36:46
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái gì, Ninh Bính Vũ năm mới còn đến Thượng Hải?” Ninh Viên đang mặc áo khoác, lập tức bật dậy, suýt chút nữa thì đá giường ngã sấp mặt.
Vệ Hoàn đang bên cạnh giúp cô thu dọn hành lý, thấy vội vàng đưa tay đỡ lấy cô: “Cẩn thận!”
Ninh Viên ngượng ngùng vịn tay : “Em chỉ là nhất thời kích động thôi.”
Vệ Hoàn bất đắc dĩ đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Lớn thế mà việc vẫn hấp tấp, vội vàng như !”
Vinh Chiêu Nam bỗng nhiên tới, thuận tay kéo Ninh Viên đến bên cạnh : “Sao nào, chẳng lẽ em còn thể ngăn cản Ninh Bính Vũ bọn họ đến phương Bắc ? Hơn nữa năm mới thể nhị phu nhân nhà họ Ninh cũng sẽ cùng.”
Ninh Viên khựng , im lặng , cô nhị phu nhân nhà họ Ninh là như thế nào.
thể sinh ba con trai, con trưởng là tâm cơ như , chắc chắn cũng là nhân vật đơn giản.
Thôi , đến lúc đó tính, dù đụng cái nhà , nhiều chấy rận ngứa, nhiều nợ lo.
Vinh Chiêu Nam lặng lẽ chen giữa Vệ Hoàn và Ninh Viên, nhận lấy túi xách của cô
“Để cất cho, vết thương em còn khỏi, cứ yên đấy cho , đừng quậy phá nữa!”
Ninh Viên lẩm bẩm: “Nói quậy phá, ngày đầu tiên em tỉnh , quậy phá em cũng ít.”
Mặc dù là cô nhịn đè cả Vinh .
lúc đó vết thương còn nặng hơn bây giờ, may mà chỉ nửa tiếng.
Hơn nữa mấy phút đầu trong nửa tiếng đó, cả Vinh đều bận rộn hầu hạ cô khởi động, để cô thích ứng với “thằng nhỏ giỏi giang” của …
Ninh Viên chằm chằm vòng eo thon gọn đang cúi xuống của Vinh Chiêu Nam, khẽ ho một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng, , là đỏ, dám suy nghĩ lung tung nữa.
Cô dứt khoát sang Vệ Hoàn: “Anh, sắp đến Tết , về Ninh Nam , là cùng chúng em về Thượng Hải ăn Tết , chúng mấy năm ăn Tết cùng !”
Mấy năm nay xuống nông thôn thanh niên trí thức, cô hầu như từng về nhà ăn Tết.
Vệ Hoàn bộ dạng mong chờ của cô, theo bản năng đưa tay xoa đầu cô như hồi nhỏ, nhưng giữa hai Vinh Chiêu Nam đang cúi thu dọn đồ đạc.
……………………
Vệ Hoàn đành thu tay về, khẽ ho một tiếng: “Bên còn em hai và em ba… Bố nuôi đều còn nữa…”
Anh chuyện bố nuôi nhà họ Ninh cùng với bọn gián điệp bắt cóc Ninh Viên.
Ninh Viên lạnh lùng nhếch mép: “Hai đó, gửi cho bọn họ mười đồng, còn sợ là chỉ mong về nữa chứ!”
Vệ Hoàn im lặng, vẻ mặt chút trầm lặng, bố nuôi đối xử với , em hai và em ba cũng coi như là tôn trọng .
cũng rõ, bọn họ sự thiết đối với , “đồng bệnh tương liên” cùng lớn lên như Tiểu Muội, quả thật cũng bố nuôi dạy dỗ trở nên bủn xỉn, vô ơn bạc nghĩa.
Ninh Viên Vệ Hoàn là trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt là nhà họ Ninh nhận nuôi , đối xử với quả thật tệ.
Cô do dự một chút: “Anh cả nếu như nhớ chị hai…”
Vệ Hoàn ngẩng đầu lên, kiên định : “Anh đến Thượng Hải cùng em ăn Tết, những năm qua để em chịu nhiều thiệt thòi , em hai còn em ba, nhưng em chỉ một là !”
Ninh Viên vui mừng khôn xiết, theo thói quen đưa tay định nhào lòng Vệ Hoàn như hồi nhỏ: “Thật quá!”
mà, Vinh Chiêu Nam lúc thẳng dậy, Ninh Viên liền nhào thẳng lòng .
Anh dậy quá đột ngột, Ninh Viên đụng mũi n.g.ự.c , còn đau, nhịn kêu lên một tiếng: “Ây da!”
Vinh Chiêu Nam thuận thế đỡ lấy eo nhỏ của cô, nhướng mày: “Đã bảo em đừng hấp tấp, vội vàng mà.”
Ninh Viên dụi dụi chóp mũi , bực bội đánh một cái: “Anh mới hấp tấp, vội vàng !”
Nhìn hai đấu khẩu, mang theo sự mật mà khác khó lòng nhận .
Ánh mắt Vệ Hoàn tối sầm , chút nghi hoặc Vinh Chiêu Nam, cau mày.
Tiểu Muội xảy chuyện, vẫn luôn mỗi ngày đều đến đây trông nom cô, nhưng tại cấp yêu cầu báo cáo phân tích thiết .
Công việc giờ đều là của Vinh Chiêu Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-292.html.]
quân lệnh như sơn, chỉ thể ở bộ phận thiết , ngày ngày báo cáo, tiếp đón các lãnh đạo đơn vị đến xem thiết .
Hai em bọn họ gặp mặt, cho đến khi Tiểu Muội xảy chuyện những ngày nay, gần như cơ hội chuyện riêng với Tiểu Muội.
Anh cũng để ý, Tiểu Muội và Vinh Chiêu Nam từ lúc nào mà quan hệ như ?
… Vẫn luôn giữ mối quan hệ thiết như ?
Ninh Viên cũng để ý lắm đến vẻ mặt khác lạ của Vệ Hoàn, Mãn Hoa và Hoa Tử xuất viện hai ngày cũng đến giúp sắp xếp hành lý và hàng hóa.
Ninh Vệ Hoàn đành giữ nghi vấn trong lòng.
Buổi tối, Ninh Viên ăn vịt ở tiệm Vinh Ký bên cạnh, Vinh Chiêu Nam liền mua giúp cô.
Vệ Hoàn suy nghĩ một hồi, tìm đến Ninh Viên, do dự một chút :
“Tiểu Muội, em và đội trưởng Vinh ở quê quan hệ đến , nhưng nam nữ khác biệt, đừng quá gần, nhỡ bàn tán tác phong thì ?”
Ninh Viên cúi đầu, chút chột : “Em nhận , gần gũi hơn một chút cũng .”
Quả nhiên, cả chính là cả, liếc mắt một cái bọn họ bình thường, vẫn nên hỏi thăm.
Vệ Hoàn ngẩn , xe lửa đến đây, Ninh Viên chỉ quan hệ của họ , ở quê nương tựa lẫn mà sống.
“Nhận , em nhận …”
Ninh Viên khẽ ho một tiếng: “Em nhận họ…”
Vệ Hoàn ngẩn : “Cái gì?”
Thời buổi quan hệ huyết thống, còn thể nhận họ ?
Ninh Viên thản nhiên đánh trống lảng: “Đây chẳng như cả , sợ kẻ lắm lời dị nghị, gọi là họ so với trai, đỡ phiền phức hơn.”
Vệ Hoàn cau mày: “ mà…”
“ mà, cả và Ninh Viên cũng quan hệ huyết thống, cô vẫn gọi doanh trưởng Vệ một tiếng ?” Một giọng điềm đạm đột nhiên vang lên từ phía bọn họ.
Vinh Chiêu Nam xách túi vải đựng mấy hộp cơm nhôm ở hành lang, trở về từ lúc nào.
Vệ Hoàn chút hổ vì bắt gặp lưng.
nghĩ , thấy , chi bằng rõ ràng, vẫn kiên định lập trường của :
“Đó giống , và Tiểu Muội từ nhỏ lớn lên cùng , đều họ Ninh, đội trưởng Vinh, Tiểu Muội còn nhỏ, hiểu chuyện, chúng là lớn vẫn nên chú ý sự ảnh hưởng.”
Vinh Chiêu Nam nheo đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, về phía Ninh Viên: “Là , Tiểu Muội cũng nghĩ như ?”
Ninh Viên đến sợ hãi, vội vàng bày tỏ thái độ với yêu: “Nói gì chứ, chính sợ bóng nghiêng, em mặc kệ khác gì!”
Mặc dù cái bóng của cô và méo mó đến mức thể méo mó hơn nữa.
Sau đó, cô vội vàng một tay kéo một phòng:
“Thân chính sợ bóng nghiêng! Anh! Các trai của em ơi, đều là trai yêu của em mau ăn cơm thôi, em đói c.h.ế.t .”
Ấn hai phòng, cô vội vàng chạy sang phòng bên cạnh hô to: “Chị Mãn Hoa, Hoa Tử, đến ăn cơm thôi, vịt !”
Hoa Tử thích nhất ăn vịt , lập tức hưng phấn đáp lớn từ phòng bên: “Tiểu Muội, em đợi nặng , để dành cho một cái đùi vịt!”
Mãn Hoa bực bội mắng: “Bọn đàn ông các lúc nào cũng ăn cơm là nặng, thật là khó hiểu!”
Vân Vũ
Ninh Viên đầu hai ông trong phòng, nịnh nọt: “Nhìn xem, em nhiều trai như chẳng lẽ em vì dị nghị mà nhận ?”
Tuy nhiên, hai trai cô “Em nhiều trai như ” sắc mặt đều lạnh , đồng thời cau mày.
Một hừ lạnh một tiếng, một im lặng .
Ninh Viên gượng, vội ý thức sai lầm của .
Một chút hoảng hốt, câu của tra nam buột miệng thốt đắc tội cả hai ông .