Kết hôn với chỉ lợi ích
Ánh mắt Đường Trân Trân sáng bừng lên, cô liền cẩn thận hỏi: “Bố, bố đang về gia đình giàu ở Hồng Kông đó ? Chính là gia đình nhờ bố tìm viên ngọc hả?”
Đường Quốc Sử Đường Trân Trân, nhàn nhã : “ , quý nhân bên đó sẽ tới. Đến lúc đó, con tiếp đón chu đáo, nhất định con sẽ cơ hội thể hiện.”
Đứa con gái cũng phần thông minh, còn từng liên quan đến cô gái sở hữu viên ngọc lục bảo.
Đến lúc quý nhân bên đó đến chắc chắn sẽ đích gặp Trân Trân, hỏi han về tình hình lúc .
Ban đầu ông cũng định cho con gái tình hình.
Đường Trân Trân đảo mắt, những nhà tư bản Hồng Kông đó ai cũng giàu !
Cô ân cần lấy một đĩa táo cắt thành từng miếng từ tay mang đến cho bố và hỏi: “Bố ơi, bố quen vị quý nhân bằng cách nào ạ?”
Đường Quốc Sử kiêu hãnh nhếch môi: “Nhà họ Tra hiện là nhà giàu sang quyền thế ở Hồng Kông. Trước đây họ cũng sản nghiệp ở Thượng Hải. Nhà cổ của Đường gia chúng và biệt thự của họ Tra đều ở khu Tĩnh An, chỉ cách một bức tường. Chúng là hàng xóm.”
Nghe , Đường Trân Trân kìm mà khẽ hừ một tiếng kiêu ngạo: “Hóa chúng đều là đẳng cấp.”
Khu phía ở Thượng Hải đại khái tương đương với nơi ở của những thượng lưu.
Ví dụ như khu Tĩnh An, khu vực khi giải phóng là khu nhượng địa, đều là nơi ở của nước ngoài và những giàu .
Đường Trân Trân luôn rằng gia đình họ Đường khi giải phóng cũng khá giả, ở khu Tĩnh An cũng căn nhà lớn.
Đường Quốc Sử uống một ngụm , thong thả : “Hồi mới đầu, nhà họ Tra nhờ đến tìm bố giúp dò hỏi tung tích của một món đồ điêu khắc bằng ngọc bích, hứa rằng nếu tìm sẽ cho chúng năm nghìn tệ.”
Đường Trân Trân mà mắt sáng rực lên. Năm nghìn tệ?
Một tháng cô chỉ kiếm bốn mươi tệ thôi! Cả đời cô bao giờ thấy nhiều tiền như !
Số tiền năm nghìn tệ nhiều đến như thế…
Không đến xe đạp, máy may, tivi, còn mua cả máy giặt hiếm thấy nữa!
Cô cũng cần bám lấy Ninh Vệ Hoàn nữa!
Đường Quốc Sử : “Bố cũng con đang việc ở vùng nông thôn gần Ninh Nam mới nhận việc !”
Ông dừng một chút, khinh miệt liếc con gái : “Ai ngờ con là một đứa đầu óc. Giờ tung tích của ngọc lục bảo, cần đến chúng nữa!”
Cơ hội như mà cũng tuột khỏi tay! Nếu , năm nghìn tệ đến tay !
Đường Trân Trân mắng, ánh mắt ngay lập tức u ám, phục mà hỏi : “Vậy… nhà họ Tra đưa một xu nào ?”
Trần Cúc dọn thức ăn với giọng vui: “Kẻ trung gian, keo kiệt quá, chỉ cho hai trăm tệ.”
Hai trăm tệ cũng đến nỗi nhưng so với năm nghìn tệ thì quả thực là đủ.
Dù một chiếc xe đạp Phoenix mới cũng một trăm năm mươi tệ, đồng hồ Titoni đắt nhất cũng một trăm hai mươi tệ!
Tivi và tủ lạnh tám trăm bảy trăm tệ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-302.html.]
Đường Trân Trân càng lúc càng hối hận và u uất, cắn môi : “Vậy… con sẽ nghĩ thêm cách. Nếu thể lấy ngọc lục bảo từ Ninh Viên, nhà họ Tra còn cho chúng tiền ?”
Đường Quốc Sử đặt chén xuống, thẳng thừng: “Con và cô cũng thể coi là quan hệ . giờ con trở mặt với cô , bây giờ trai cô cũng chia tay với con. Con lấy ngọc lục bảo ở !”
Đường Trân Trân đến Ninh Viên kìm đỏ mắt, tức giận lau nước mắt: “…”
Mặc dù Ninh Vệ Hoàn là tỉnh ngoài nhưng trai, tiền đồ cũng xán lạn, là thể mang để khoe khoang.
Trần Cúc cầm khăn lau tay đến, ôm vai Đường Trân Trân: “Con gái ơi, đừng vội.”
Bà chiếc đồng hồ thép Thượng Hải mới toanh tay Đường Trân Trân, đưa ý kiến:
“Mẹ nghĩ, vẫn còn hy vọng với tiểu đoàn trưởng Ninh. Con hỏi xin tiền mua đồng hồ, cho ? Đàn ông nguyện ý cho phụ nữ tiêu tiền chứng tỏ tình cảm với con!”
Đường Trân Trân cau mày, xoay : “Mẹ, hôm nay và Ninh Viên đều sỉ nhục con như , con mới ở bên !”
Trần Cúc chọc trán Đường Trân Trân: “Ngu ngốc, bố nhà tiểu đoàn trưởng Ninh đều c.h.ế.t cả. Con gả qua đó là thể chủ nhà, chồng, chị dâu! Cậu tiền đồ xán lạn, lương một tháng của sĩ quan cũng thấp, trai còn là đạo đức. Loại đàn ông là nhất !”
Trần Cúc lạnh lùng: “Cô ả Ninh Viên chỉ là em chồng thôi, em gái thể thiết với chung một chăn như vợ ?”
Đường Trân Trân im lặng, nhớ bộ quần áo tây của Ninh Viên trông hề rẻ, ghen tị oán hận.
Bộ quần áo đó một cái là Ninh Vệ Hoàn mua, vốn dĩ mặc cô !
Thấy con gái gì nhưng mặt chút xúc động, Trần Cúc khuyên bảo:
“Con lấy chồng , giữ chắc lương bổng và tiền tiết kiệm của . Sau đó thổi gió bên tai, chia rẽ tình em của họ, cuộc sống sẽ thoải mái bao!”
Đường Trân Trân kìm mà phần rung động, cô lấy chồng, thể nắm chặt tiền bạc và con của Ninh Vệ Hoàn trong tay …
Ninh Viên cũng cúi đầu mặt cô , để mặc cho cô vò nặn!
Vân Vũ
Đường Trân Trân kìm mà nhớ dáng vẻ lạnh lùng ép buộc hôm nay.
Cô cau mày: “ Ninh Vệ Hoàn thương Ninh Viên. Hôm nay chúng náo loạn cho chuyện trở nên khó coi như , Ninh Vệ Hoàn lẽ…”
Đường Quốc Sử khẽ khẩy một tiếng, đắt tách “cạch” một tiếng xuống ngắt lời cô :
“Con cũng vì nhà bác sáu của con xuất hiện một tên gián điệp, Đường Quân là một con sâu rầu nồi canh, khiến nhiều trong gia đình tiếp nhận điều tra!”
Ông dừng một lát, mặt cảm xúc, tiếp tục : “Mặc dù cơ quan cấp điều tra rõ ràng, chỉ Đường Quân là gián điệp.”
“ chuyện chắc chắn sẽ liên lụy đến những khác. Mấy bậc cha chú vì để né tránh mà điều chuyển công tác.”
Sắc mặt Đường Quốc Sử bỗng tối sầm : “Sau sẽ quan tâm đến nhà , càng quan tâm đến đám con cháu như con!”
Mặt Đường Trân Trân liền biến sắc. Công việc thư ký cục kinh tế của cô cũng là nhờ bậc cha chú nhà họ Đường hỗ trợ.
“Vậy Đường Quân gì gì đó là gián điệp, liên quan gì đến những khác như chúng chứ!”
Điều quá oan uổng!